Tôi Là Nhân Vật Chính Của Câu Chuyện

Chương 1: Nữ chính và hào quang bất diệt

Tôi là nữ, mười lăm tuổi.

Tôi đang đi bộ thong dong trên con đường lát đá giữa khuôn viên trường Next Generation, một tay cầm tập hồ sơ và đồng phục, tay còn lại cầm kem; chân tôi thì tranh thủ đá bay một viên sỏi.

Ôi, cái trường học quý tộc này rộng ghê!

Hôm nay hai chúng tôi đến để làm thủ tục để vào lớp mười của trường quý tộc nổi tiếng nhất nước, mà tôi sẽ giới thiệu chi tiết ở phần sau. Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, cảnh sắc lúc này thật là hoàn hảo. Mà không hoàn hảo sao được, vì tôi đang đứng cạnh một nhân vật lớn cơ mà. "Khi cô ấy khóc, trời cũng phải đổ mưa theo." Tôi nghĩ thầm trong lòng. Chân tôi bỗng vấp phải cục đá. Tôi loạng choạng, còn cây kem thấy tôi mất cảnh giác liền rất cơ hội: trong lúc tôi đang thất thần, nó liền trượt khỏi tay tôi rồi rơi xuống đất cái bộp.

"A a a a a!"

"Khụ... Hahaha, Hoàng Anh, cậu vụng thật đấy! Cẩn thận không hồ sơ cũng rơi luôn kìa."

Bên cạnh tôi, Mạc Diệp Chi cười khẽ, cô đưa tay lên vén tóc. Mái tóc xoăn mềm mại bay bay trong gió, đôi mắt màu trà phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh tựa như hồ nước mùa thu. Làn da trắng đến phát sáng kia khiến tôi không thể không ghen tị. Tôi thề là nếu có một hoàng tử nào xuất hiện ngay lúc này, chắc chắn hắn sẽ quỳ xuống, cầm tay cô ấy và thốt lên:

"Hỡi nữ thần yêu quý của lòng ta! Khoảnh khắc ta nhìn thấy nàng, ta dường như đã thấy lẽ sống của đời mình. Liệu nàng có tin vào tình yêu sét đánh?"

Tình yêu sét đánh ư? Sao lại không nhỉ? Nó xuất hiện bởi vì Mạc Diệp Chi là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này! Còn tôi... Tôi là một nhân vật phụ mờ nhạt không hơn không kém, chức danh: bạn của nữ chính.

Đúng vậy, chúng tôi đang sống trong một thế giới giả tưởng, một thế giới nơi mọi người có thể có hàng trăm màu tóc tự nhiên, nơi nhà giàu mọc lên như nấm tỉ lệ thuận với các khu ổ chuột, nơi học sinh dù chưa đủ tuổi trưởng thành cũng có quyền lực lấn át cả pháp luật... Chốt gọn bằng ba chữ "không bình thường". Tại sao tôi biết ư? Tôi cũng chẳng rõ lắm. Cái suy nghĩ "cả thế giới nằm trong cuốn tiểu thuyết" giống như được khắc sâu vào đầu tôi vậy. Trong suốt quá trình trưởng thành, thi thoảng tiềm thức của tôi sẽ được đưa đến một thế giới khác, và não tôi mặc định rằng nơi đó mới là thế giới thật. Mọi người ở đây nhìn cuộc sống của chúng tôi dưới dạng một cuốn sách, tôi thậm chí còn thấy tiêu đề cuốn sách này: Tình yêu thanh xuân, tác giả XXX. Trải nghiệm thật kinh khủng. Tôi muốn kể với mọi người sự thật, nhưng tôi lại không làm được. Mỗi khi tôi hé nửa lời liên quan là liền có cái gì đó chặn đứng họng của tôi, cảm giác tương tự như đang bị bóp cổ. Không còn cách nào khác, tôi bèn giữ bí mật đến tận bây giờ, bao gồm cả việc tôi đã tìm thấy nữ chính của câu chuyện.

Vì sao tôi biết Mạc Diệp Chi là nữ chính? Vì tôi có thể nhìn thấy một thứ: đó vầng hào quang mờ ảo bao quanh cô ấy. Lần đầu tiên gặp nhau năm mười tuổi, khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Chi, tiềm thức của tôi khẳng định rằng tôi đã tìm thấy người được chọn. Với vầng hào quang kia thì chắc chắn không thể sai được, nó chỉ tồn tại duy nhất một cái trên đời. Nhiệm vụ của nó là đem đến sự may mắn cũng như bảo vệ chủ nhân khỏi tất cả các hiểm họa. Bùn bắn? Người khác dính chứ Chi thì không. Chơi Uno? Cô ấy đoán đúng bài trong tay tôi chỉ trong ba giây. Xe đạp mất phanh lao tới? Gió thổi đúng một cái là lá rơi vào mắt tay lái xe, khiến hắn đâm sầm vào bờ tường bên cạnh. Tôi nghi ngờ cho dù tận thế có đến, cô ấy cũng sẽ là đứa sống sót cuối cùng và thậm chí còn không một vết xước!

Mạc Diệp Chi là ví dụ điển hình cho nữ chính của những bộ tiểu thuyết ngôn tình.

"Hầy!"

“Cậu thở dài cái gì đấy?” Giọng Chi vang lên kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ.

“À… ừm, không...” Tôi nhún vai.

Chi nheo mắt nhìn tôi khiến tôi hơi chột dạ. Mà tại sao tôi phải chột dạ? Tôi thẳng lưng lên, không thể để bản thân rơi vài thế hèn được. Nhưng rồi tôi lại thấy cô nàng cười nguy hiểm: ôi không, tôi biết kiểu cười này. Cô ấy lại nghĩ ra cái trò gì rồi!

“Này, cậu có nghe truyền thuyết về dãy nhà kho gần trường chưa?”

Tôi lập tức cảnh giác. “Nhà kho nào?”

“Dãy nhà kho cách trường tầm 100 mét ấy. Người ta đồn chỗ đó... Có ma!” Chi giơ hai tay lên hù dọa. Tôi bĩu môi.

“Tào lao. Xin kiếu nhé!” Tôi đáp, từ nhỏ đến lớn con này chưa từng gặp ma bao giờ, vì có đâu mà gặp! Mặc kệ Diệp Chi đang ra sức thuyết phục, tôi lên kế hoạch tẩu thoát nhanh chóng rồi về nhà chuẩn bị cho buổi nhận lớp ngày mai.

Nhưng rồi tôi khựng lại.

Khoan đã. Đây là tiểu thuyết. Và Mạc Diệp Chi chính là nữ chính của tiểu thuyết.

Vậy điều đó nghĩa là?

“Đi kiểm chứng thử không?” Chi cười hồn nhiên, cô nàng không từ bỏ ý định mà kéo tay tôi. Cả người tôi lạnh toát.

“Không!” Tôi nói, hai hàm va vào nhau cầm cập. Đến lượt Chi cau mày.

“Đi màaaa.” Chi kéo tay tôi lắc lư. “Biết đâu có ma thật thì sao?”

“Chính vì thế nên tớ mới không đi.” Đi để chết à?

“Nếu không có ma thì chứng tỏ tin đồn sai. Còn nếu có ma…” Cô ấy ngừng lại, nheo mắt nhìn tôi. “Cậu... Không cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Chứng minh được thế giới tâm linh thật sự tồn tại đó!”

Tôi lắc đầu liên tục. Lạy hồn, cậu không biết sao Diệp Chi? Chỉ cần cậu nói là có ma thì chắc chắn kiểu gì cũng có ma.

Thế nhưng tôi không đọ được với hào quang trên người cô ấy. Mắt tôi mở to nhìn thứ ánh sáng kì dị bám lên tay tôi, kéo tôi về hướng của Diệp Chi. Cô nàng cười toét miệng.

"Hì, biết ngay Hoàng Anh không bao giờ bỏ rơi tớ mà."

Nhìn nữ chính đang vô cùng hưng phấn, tôi chỉ biết khóc ròng, chân bước lảo đảo trên con đường trải đầy lá rụng. Cuộc sống bình thường (hoặc tầm thường) của tôi vừa chính thức chấm dứt.