Hắn không nói gì, nhưng đôi mắt đã tối lại.
Nàng liếc hắn, khẽ hừ một tiếng:
“Ngươi che cái gì?”
“Người đó... không nên nhìn lâu.”
“Ta chỉ nhìn thôi, có chạm vào đâu mà sợ.”
Trọng Thiên không trả lời. Nhưng tay hắn đã đặt hờ lên chuôi kiếm giắt bên hông.
Ánh mắt hắn không rời khỏi kẻ mặc hắc y kia người vừa liếc về phía họ một cái… rất chậm, rất sắc.
Ngọc Khuê thoáng mất tập trung, nhưng chỉ trong vài nhịp thở.
Rồi nàng nhíu mày, quay sang người bán hàng, giọng hơi cao lên, có phần tức giận.
“Ủa? Miếng ngọc đó… ta chọn trước mà!”
Người bán hàng giật mình, vội cúi đầu lắp bắp.
“Dạ… dạ tiểu thư, vừa nãy người chưa kịp đặt cọc, vị khách này đã đưa ra khắc riêng nên…”
“Nhưng ta cầm lên rồi. Ta đang xem mà.”
Nàng trừng mắt, tay chống nạnh, dáng vẻ không khác gì lúc còn nhỏ đập bàn giành bánh.
Trọng Thiên vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt cảnh giác không rời người đàn ông áo đen.
Người kia hơi nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu như mực.
Không mỉm cười, cũng không giận dữ, chỉ là… lạnh lùng như nước đá.
“Ngươi muốn nó?”
Giọng hắn khàn nhẹ, không rõ là hỏi nghiêm túc hay trêu chọc.
Ngọc Khuê ngẩng cao đầu, không hề sợ hãi.
“Đúng. Nó hợp với ta hơn ngươi.”
Người áo đen nhìn nàng trong vài giây, rồi bất ngờ bật ra một tiếng cười rất nhẹ như gió lướt qua phiến trúc mùa thu.
Hắn không tranh nữa. Chỉ đưa tay rút lại miếng ngọc, gật đầu với người bán.
“Vậy khắc lại một cái khác. Đừng trễ.”
Rồi quay đi, áo choàng tung bay theo gió chiều.
Khi lướt qua cạnh Ngọc Khuê, hắn khẽ nghiêng người, nói đủ để nàng và Trọng Thiên nghe.
“Cô nhóc thú vị đấy. Chớ có nhìn thứ không thuộc về mình quá lâu... sẽ khó quên.”
Bóng hắn nhanh chóng khuất trong đám đông như chưa từng tồn tại.
Ngọc Khuê đứng yên, tay vẫn nắm chặt viên ngọc, ánh mắt không rõ là ngơ ngác hay ngẫm nghĩ.
Một lúc sau, nàng quay sang Trọng Thiên, cười nhẹ.
“Hừ, cái gì mà không thuộc về ta chứ? Ta muốn, thì nó sẽ thuộc về ta thôi.”
Trọng Thiên nhìn nàng, ánh mắt vẫn còn sót lại một tia sắc lạnh.
Hắn không đáp, nhưng tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, rất lâu sau mới rút ra.
Trên đường quay về phủ, Ngọc Khuê vẫn nâng niu viên ngọc bội trong tay như thể nó là chiến lợi phẩm oanh liệt.
Nàng đưa lên dưới ánh nắng chiều, nghiêng nghiêng nhìn hoa văn mờ ẩn bên trong vân đá, miệng khẽ lẩm bẩm.
“Vừa vặn... đúng là hợp với ta thật.”
Trọng Thiên không nói gì, vẫn bước bên cạnh nàng như một cái bóng quen thuộc.