Nhưng bước chân của hắn chậm hơn thường lệ một nhịp. Tay hắn, tuy đã rời chuôi kiếm, nhưng các khớp ngón vẫn căng cứng.
Nàng liếc nhìn hắn qua khóe mắt.
“Ngươi không thích hắn sao?”
“Không biết hắn là ai.”
Giọng hắn trầm thấp, nhưng không giấu được vẻ lạnh đi rõ rệt.
“Nhưng hắn nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?”
“Ngươi lúc nào cũng nói người khác nguy hiểm. Nếu theo lời ngươi, thì ta chắc chẳng nên nói chuyện với ai cả.”
Trọng Thiên không đáp.
Mắt hắn hơi nheo lại, gió thổi khiến vạt áo bay nhẹ, mái tóc bạc phất qua trán một hình ảnh bình yên bên ngoài, nhưng bên trong như bão ngầm.
Một lát sau, hắn khẽ nói.
“Tiểu thư… nếu có thứ gì thật sự thuộc về người, thì sẽ không ai có thể giành được.”
Ngọc Khuê hơi ngẩn người, rồi quay đi, giọng nhẹ như làn sương:
“Vậy ngươi thì sao? Ngươi là ‘thứ thuộc về ta’… Có ai giành được ngươi không?”
Hắn khựng lại một giây, rồi cúi đầu, giọng nói chắc nịch: “Không.”
Nàng khẽ cười, nụ cười mang theo chút gì đó… thắng lợi.
Tối hôm đó, trong phòng nàng, ngọc bội được đặt ngay ngắn trên bàn cạnh giường.
Nàng ngồi chải tóc trước gương, mái tóc đen suôn dài như dòng mực loang dưới ánh nến.
Trọng Thiên đứng phía sau, lặng im nhìn bóng dáng nàng phản chiếu trong gương.
“Trọng Thiên.”
“Vâng.”
“Nếu có một ngày… có người mạnh hơn ngươi muốn đoạt lấy ta thì sao?”
“Thì tôi sẽ gϊếŧ hắn.”
“Gϊếŧ vì bổn phận?”
“Không. Vì tôi không cho phép.”
Ngọc Khuê nhìn hắn qua gương, mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Một giây yên lặng, rồi nàng quay lại, bước về phía chiếc giường nhỏ cạnh giường mình, kéo chăn lên đắp cho hắn như thói quen.
“Ngủ đi. Ngươi là của ta. Chẳng ai lấy đi được đâu.”
Nàng không thấy lúc nàng quay lưng đi, ánh mắt Trọng Thiên khẽ tối lại.
Lời hắn nói khi nãy không phải chỉ là lời hứa.
Mà là lời cảnh cáo cho bất kỳ ai dám chạm vào điều hắn xem là duy nhất trong đời.
Một hôm, Trần lão gia được mời đến dự một bữa tiệc của giới quý tộc tại phủ An quốc công một trong những thế lực lâu đời và giàu có nhất trong vùng.
Đây không phải loại yến tiệc thường nhật.
Lần này, các tiểu thư, công tử của nhiều gia tộc danh tiếng cũng được đưa theo ngấm ngầm là dịp để các trưởng bối ngắm nghía, dò xét, thậm chí là bắt đầu tính chuyện hôn phối từ sớm.
Và Trần Ngọc Khuê, dù mới chỉ mười hai, cũng không thể vắng mặt.
Nàng được Trần phu nhân đích thân chọn y phục từ sáng sớm một bộ váy gấm màu ngọc nhạt, thêu hoa mai trắng ẩn dưới lớp voan mỏng, tóc búi nửa đầu cài trâm ngọc, môi điểm sắc son nhẹ.