Trần Ngọc Khuê năm nay đã mười hai tuổi. Dáng người bắt đầu cao hơn, mảnh mai hơn, bước đi uyển chuyển đúng kiểu tiểu thư khuê các.
Gương mặt vẫn giữ nét bướng bỉnh, nhưng ánh mắt đã biết thu lại, giọng nói đã biết mềm hơn, ánh cười biết dè chừng.
Trần phu nhân bắt đầu dạy lễ nghi, cách ngồi, cách rót trà, cách chào hỏi theo đúng quy chuẩn quý tộc.
Dù Trần lão gia luôn nói:
“Con bé đó ta không gả sớm. Còn lâu mới đến lượt kẻ nào dẫn nó đi.”
Nhưng quy củ thì vẫn là quy củ. Một tiểu thư gia tộc lớn, sớm muộn cũng phải có phong thái của một đóa hoa đang độ nở.
Còn Trọng Thiên giờ đã là một thiếu niên mười bảy tuổi, dáng người đã cao vượt nàng cả cái đầu, vai lưng rắn chắc, nét mặt trầm ổn.
Tóc bạch kim dài vừa chạm gáy, thường được cột lại gọn gàng phía sau gáy. Trong phủ, không ai còn gọi hắn là "đứa hầu rách rưới" như ngày đầu nữa. Hắn là người của Ngọc Khuê. Ai cũng biết.
Một buổi chiều đầu thu, gió se se lạnh.
Ngọc Khuê xin phép xuống chợ dạo chơi, lấy cớ mua thêm vài món trang sức và vải lụa.
Thật ra nàng chỉ muốn ra ngoài một chút, thay vì bị nhốt mãi trong phủ luyện thư pháp và lễ nghi.
Tất nhiên, Trọng Thiên đi cùng. Luôn nửa bước sau nàng, ánh mắt quét mọi ngóc ngách như một cỗ máy bảo vệ không mỏi mệt.
Họ đi qua dãy sạp hàng đông đúc. Tiếng rao, tiếng người trả giá, mùi thơm của bánh nướng và hương thảo dược trộn lẫn trong không khí.
Khi đến gian hàng ngọc bội, Ngọc Khuê dừng lại.
Nàng rất thích ngọc đặc biệt là những viên có vân đá độc đáo.
Vừa định giơ tay cầm một chiếc ngọc hình trăng khuyết, thì một bóng người mặc áo choàng đen bước vào từ phía đối diện.
Không ai lên tiếng. Nhưng không khí bỗng như trầm xuống.
Người đàn ông mặc hắc y, dáng người cao lớn, đeo kiếm sau lưng, mặt che nửa dưới bằng khăn lụa, chỉ để lộ đôi mắt và đường nét gương mặt hoàn hảo đến mức lạnh lùng.
Hắn đưa tay đặt một miếng ngọc vỡ lên bàn, nói khẽ với người bán:
“Khắc lại theo mẫu cũ. Thêm chữ ‘Kỳ’ bên dưới.”
Giọng nói trầm thấp, đầy nguy hiểm nhưng mê hoặc.
Ngọc Khuê đứng đó, ánh mắt khẽ đảo qua gương mặt người kia.
Một cảm giác gì đó rất kỳ lạ lướt qua tim nàng. Không phải sợ.
Không phải tò mò. Chỉ là… muốn nhìn thêm một chút.
“Đẹp quá...”
Nàng nghĩ thầm. Mà cái gì đẹp, thì dù có nguy hiểm, cũng khiến người ta muốn nhìn thêm một lần nữa.
Ngay lúc đó, Trọng Thiên nhẹ nhàng nghiêng người, che tầm mắt nàng.