“Không xấu chút nào cả.”
Ngọc Khuê ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn vẫn là Trọng Thiên người hầu không biểu cảm, cái bóng trung thành.
Nhưng giờ đây, ánh mắt hắn lại mang theo một thứ gì đó rất dịu dàng, rất thật.
Đêm hôm đó, trăng treo cao trên mái ngói phủ rêu, ánh sáng mờ nhạt len qua song cửa sổ chạm trổ hoa văn.
Trong phòng ngủ của tiểu thư Trần gia, một bên giường lớn được phủ lụa mềm mại, thêu hình bạch mai trắng.
Trần Ngọc Khuê nằm cuộn tròn trong chăn, trùm kín cả đầu, chỉ để lộ một lọn tóc dài rũ xuống gối.
Nàng vẫn ấm ức.
Dù chỉ là một vết sưng nhỏ nơi trán, nhưng đỏ lên rõ rệt.
Mỗi lần soi gương nàng lại thấy ngứa mắt. Và càng ngứa mắt hơn… khi nghĩ đến việc mình đã khóc. Khóc ngay trước mặt Trọng Thiên.
Nghĩ đến ánh mắt lo lắng lúc đó của hắn, tim nàng lại nhói lên một cái vừa buồn cười, vừa thẹn thùng.
Bên ngoài lớp chăn, không gian lặng ngắt.
Nhưng nàng biết hắn vẫn đang đứng đó. Không động đậy. Không nói gì. Như thường lệ.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, nàng hé miệng từ trong chăn, giọng ngập ngừng:
“Ngươi... vẫn chưa ngủ sao?”
Giọng hắn vang lên rất khẽ, như sợ đánh thức nàng:
“Tôi đợi người ngủ rồi mới nghỉ.”
“Ngươi đứng đó nhìn ta như vậy ta làm sao ngủ được...”
Nàng lẩm bẩm, mặt nóng ran dưới lớp chăn.
“Ngủ đi. Ta không chết được vì cái cục sưng nhỏ này đâu.”
Phía bên kia giường, chỗ đặt chiếc giường nhỏ dành riêng cho hắn chăn gối gọn gàng, nền lụa không kém gì của nàng, chỉ là thiết kế đơn sơ hơn vẫn chưa có tiếng động nào.
Một lúc lâu sau, nàng nghe tiếng bước chân rất nhẹ.
Rồi tiếng chăn khẽ xô. Hắn đã nằm xuống.
Nhưng nàng biết… hắn chưa ngủ.
Có điều gì đó trong lòng nàng nhẹ đi một chút.
“Trọng Thiên.”
“Vâng.”
“Ngươi có từng ngủ một mình bao giờ chưa?”
Hắn im lặng một lúc mới đáp:
“Thường xuyên. Nhưng khi ở gần người, tôi thấy yên tâm hơn.”
Tim nàng khẽ lỡ một nhịp.
Nàng quay mặt vào trong, giọng nhỏ hơn:
“Vậy thì… ngươi không được rời khỏi phòng này. Ngủ gần ta mãi.”
“...Vâng.”
Ánh trăng lặng lẽ đổ dài xuống sàn đá, vẽ nên hai bóng người lặng im một người trùm kín chăn, một người lặng lẽ nằm cách nửa sải tay. Không đυ.ng chạm, không lời thì thầm.
Nhưng có một sự bình yên mơ hồ, chỉ hai người họ hiểu.
Đêm hôm đó, nàng ngủ rất sâu.
Và hắn… vẫn nằm yên đó, mắt mở, dõi theo dáng hình dưới lớp chăn kia cho đến khi trời gần sáng.
Thời gian trôi qua lặng lẽ như dòng nước dưới cầu đá cổ. Trần phủ vẫn uy nghiêm, nhưng bên trong, có những thay đổi không thể không nhìn thấy.