Người Hầu Cận Đổi Ngai Vàng

Chương 6

Nàng nhếch môi cười, ánh mắt rạng rỡ như mặt trời giữa trưa:

“Nhớ kỹ, Trọng Thiên. Ngươi không cần chống trả. Vì ta sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương ngươi.”

Và lần đầu tiên, hắn khẽ nghiêng đầu, đáp nhẹ như gió:

“...Vâng.”

Cuối tuần, trời trong xanh và có nắng nhẹ. Cả học viện được cho nghỉ một ngày, nên Ngọc Khuê chẳng có gì để làm ngoài việc loanh quanh trong phủ.

Trọng Thiên dậy sớm từ khi gà gáy. Như thường lệ, hắn ra sân luyện võ với các binh sĩ dưới sự giám sát của đội trưởng vệ binh.

Lúc đi ngang qua tiểu viện, hắn có cúi đầu chào nàng, vẫn là dáng vẻ trầm mặc ấy rồi lặng lẽ rời đi.

Nàng nằm lười trên ghế mây một lúc, đọc vài trang sách là ngáp ngắn ngáp dài. Không có hắn đứng sau, nàng thấy... hơi chán.

Thế là nàng khoác áo, len lén ra khu sân luyện tập nơi mà Trần lão gia từng dặn “không dành cho tiểu thư yếu đuối”.

Nhưng quan trọng là, nàng chẳng mấy khi để lời người lớn vào tai.

Nàng đi dọc theo hành lang đá, nấp sau một bức tường thấp nhìn ra sân luyện võ.

Bên kia, Trọng Thiên đang đấu kiếm với một vệ binh cao to.

Cơ thể hắn đã không còn gầy gò như trước, đường kiếm sắc sảo, ánh mắt tập trung.

Lần đầu tiên nàng thấy hắn trông… mạnh mẽ đến thế.

Nàng nhìn chăm chú, say mê đến quên mất thời gian.

Cho đến khi… choang!

Một thanh kiếm gỗ bị tuột khỏi tay binh sĩ bay vèo qua không trung, rơi thẳng xuống… đầu nàng.

Bốp!

“A…!” Nàng hét khẽ, tay ôm đầu, nước mắt lưng tròng vì đau.

Cú đập không chảy máu nhưng khiến da đầu tê rần, mắt nhòe đi, thậm chí còn lấm bẩn cả tay áo lụa.

Tiếng động khiến tất cả ngừng lại.

Trọng Thiên xoay người, đôi mắt lập tức sẫm lại khi thấy nàng quỳ thấp sau tường, ôm đầu nức nở.

“Ngọc Khuê!”

Đó là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, không kèm kính ngữ, không hề giữ lễ nghi.

Hắn lao đến như gió, quỳ xuống bên cạnh nàng, gạt tay nàng ra để xem vết thương.

Giọng hắn trầm hẳn, rõ ràng mang theo một tầng cảm xúc chưa từng có trước đây:

“Có đau lắm không? Có chảy máu không? Đừng che lại, để ta xem.”

Nàng gạt tay hắn, nước mắt ràn rụa vì đau và vì… xấu hổ.

“Đừng nhìn! Ta khóc xấu lắm!”

Hắn thoáng khựng lại.

Trước đây nàng từng trầy tay, bị ngã, bị thương, nhưng chưa từng khóc hoặc chí ít chưa từng để hắn thấy nàng khóc.

Lần này, nàng thật sự khóc vì đau. Và vì bị bắt gặp khi đang lén theo dõi hắn.

Hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng tháo khăn vải trên tay mình, nhẹ nhàng lau nước mắt lem nhem nơi khóe mắt nàng, giọng nói khẽ đến mức như dỗ dành: