Nhưng lần này, hắn không còn là cái bóng mờ nhạt với mái tóc đen chìm vào nền.
Ánh nắng sớm vừa chiếu qua khung cửa gỗ, tóc hắn như phát sáng.
Màu bạch kim óng ánh khiến ai nhìn cũng phải ngoái đầu. Những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên không lớn, nhưng đủ để hắn nghe thấy.
“Là màu tóc thật à?”
“Ghê quá… nhìn chẳng giống người ở đây gì cả.”
“Chắc là con lai… không biết từ đâu mà ra…”
Hắn vẫn im lặng như thường. Bước chân không nhanh không chậm, vẫn giữ đúng nửa bước sau nàng.
Nhưng không ai dám làm gì khi Ngọc Khuê còn ở đó.
Nàng ngồi xuống chỗ quen thuộc, rút cuốn sách ra đọc, để hắn đứng sau lưng như thường lệ. Mọi ánh nhìn kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỉ có thể nuốt ngược vào trong.
Mãi đến khi nàng tạm rời đi lấy thêm sách từ thư phòng phía sau, không khí mới bắt đầu chuyển động.
Bốn năm công tử trẻ tuổi bước lại gần hắn. Một trong số đó gõ nhẹ vào đầu hắn bằng cuốn tập, giọng mỉa mai:
“Ê, tóc bạc này, ngươi là yêu quái hóa thân à?”
“Hay là tiểu thư Trần gia mới nuôi sở thích lạ, thích thu nhận quái vật làm đồ chơi?”
Trọng Thiên không phản ứng, chỉ đứng đó, mắt nhìn thẳng, không một chút sợ hãi hay bối rối.
Sự im lặng của hắn khiến bọn kia càng khó chịu. Một tên khác bật cười:
“Chắc không hiểu tiếng người đâu. Làm thử chút xem có máu đỏ không…”
Chưa kịp chạm vào người hắn, bốp… một viên gạch bay vèo qua đầu, đập thẳng vào bức tường bên cạnh, vỡ toang, mảnh vụn bắn tung tóe.
Cả đám giật nảy mình quay lại.
Ngọc Khuê đứng đó, váy trắng bay nhẹ theo gió, tay vẫn còn cầm viên gạch thứ hai, ánh mắt lạnh như sương.
“Đυ.ng vào người của ta?”
Giọng nàng đều đều, nhưng từng chữ như dao cắt.
“Ta mới đi có một lát mà các ngươi đã to gan đến vậy?”
Đám công tử tái mặt, vội vàng lui lại, có kẻ lí nhí:
“Chúng ta… chỉ đùa chút thôi…”
“Đùa?”
Nàng bước lên một bước, viên gạch trong tay nhấc cao.
“Vậy để ta cho các ngươi một viên ‘đùa’ vào đầu xem sao.”
Bọn chúng biết tính nàng xưa nay không phải dọa suông.
Lúc nhỏ từng ném nguyên bình mực vào mặt một thiếu gia vì dám giật búp bê của nàng. Ai dám nghi ngờ chuyện nàng ném gạch?
Một lát sau, cả bọn đã biến sạch như chưa từng tồn tại.
Ngọc Khuê đặt viên gạch xuống đất, phủi tay như vừa xong một việc vặt.
Nàng quay lại nhìn Trọng Thiên, chau mày:
“Ngươi không biết phản ứng gì à?”
“Nếu tiểu thư không quay lại, tôi sẽ ra tay.”
“Không cần. Ngươi là người của ta. Kẻ khác đυ.ng vào ngươi… tức là đυ.ng vào ta.”