Người Hầu Cận Đổi Ngai Vàng

Chương 4

Nàng nhào vào vòng tay mẫu thân, cười tươi rói.

“Mẫu thân về rồi! Vậy là không ai dám cản con nữa rồi!”

Trần phu nhân vuốt tóc nàng, ánh mắt dịu lại.

“Lại bày trò gì nữa đây, con gái?”

Ngọc Khuê cười hí hửng, kéo tay mẫu thân về phía hành lang sau vườn, nơi Trọng Thiên đang đứng lặng dưới bóng cây bạch mai.

“Mẫu thân xem! Đây là người hầu mới mà cha mua cho con. Tên là Trọng Thiên. Từ nay sẽ là cái bóng theo con suốt đời.”

Trần phu nhân nhướng mày, đánh giá cậu thiếu niên đứng sau con gái mình.

Ánh mắt bà dừng lại một chốc khi nhìn đến mái tóc đen nhánh, hơi ẩm nước sau buổi luyện võ.

Nhưng khi gió thổi nhẹ, bà nhận ra điều gì đó lạ lùng dưới lớp tóc đen, phần chân tóc mới mọc có ánh sáng lấp lánh, không phải đen… mà là bạc.

Bà tiến lại gần hơn, cau mày:

“Đưa hắn đi gội đầu lại. Loại thuốc nhuộm rẻ tiền thế này, nghĩ có thể qua mắt được ta sao?”

Nàng hơi ngạc nhiên, còn Trọng Thiên thì vẫn im lặng, không nói lời nào.

Chỉ một khắc sau, vài a hoàn đã đưa hắn đi. Khi quay lại, mái tóc của hắn đã trở về màu thật một màu bạch kim nhạt như ánh trăng đầu đông, óng ánh dưới nắng sớm, khác biệt một cách kỳ lạ.

Ngọc Khuê tròn mắt kinh ngạc:

“Tóc ngươi… vốn như vậy sao?”

Lúc này, Trọng Thiên mới lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

“Vâng. Tôi là con lai. Mẫu thân là người phương Bắc, cha là người vùng Tây Châu. Tóc và mắt bạc là do di truyền. Họ nhuộm lại để dễ bán hơn.”

Trần phu nhân hơi chau mày. Trong vùng này, màu tóc ấy là dấu hiệu của sự lạ lẫm… dị biệt. Mà dị biệt thì đồng nghĩa với rắc rối.

“Loại màu tóc này sẽ gây chú ý không cần thiết. Có khi còn bị cho là điềm gở.”

Ngọc Khuê nghe xong liền bật cười, bước đến đứng chắn trước mặt hắn.

“Vậy càng tốt. Dị biệt thì càng độc nhất.”

Nàng quay đầu nhìn mẫu thân, mắt sáng lấp lánh:

“Chỉ một mình hắn có, cũng đồng nghĩa chỉ một mình con có hắn. Là sở hữu độc nhất vô nhị của con.”

Trần phu nhân định nói gì đó, nhưng ánh mắt của Ngọc Khuê vừa kiêu ngạo vừa chắc chắn như lưỡi dao ngọc.

Bà đành khẽ thở dài, lắc đầu bỏ đi.

Chỉ có Trọng Thiên, đứng sau lưng nàng, bàn tay khẽ siết lại bên vạt áo.

Ánh mắt hắn, như mái tóc kia, vừa lạnh vừa rực rỡ, vừa im lặng… vừa nguy hiểm.

Người nhớ những câu mà người nói, đừng quên, Ngọc Khuê.

Ngày hôm sau, như thường lệ, Trọng Thiên theo chân Ngọc Khuê đến thư viện gia tộc để học cùng các công tử, tiểu thư khác.