Tư Thiên lâu không dễ xâm nhập nên họ tốn không ít công sức mới đưa được người vào, nếu rút đi đột ngột ắt sẽ khiến Tư Thiên lâu cảnh giác.
Ân Tranh mở mắt, trong mắt đầy mệt mỏi: "Ta có linh cảm không tốt, rút trước đi."
Thiếu niên nghi ngờ Ân Tranh đang qua loa với mình, bởi đây không phải lần đầu. Lần trước hắn hỏi tại sao chọn mười bảy tháng Giêng cho nổ Tư Thiên lâu, nàng bảo vì hôm đó là sinh nhật nàng, là ngày tốt.
Mãi đến khi nữ phu tử dạy học trong phủ Ân nói với hắn, ngày 17 tháng Giêng là ngày đầu tiên Ung Đô tái áp dụng lệnh giới nghiêm. Sau ba ngày ba đêm căng thẳng, phòng thủ Ung Đô tất sẽ lơ là, chính là thời cơ tốt nhất để hành sự.
Trước khi rời đi, thiếu niên còn hỏi Ân Tranh một câu: "Ngươi rất ghét An Vũ quận chúa?"
Thiếu niên là vệ sĩ thân tín của Ân Tranh, trừ khi bị sai đi đưa thư còn không sẽ luôn đi theo nàng. Những gì xảy ra ở Tứ Quý lâu hắn đều chứng kiến, nên rất tò mò.
Ân Tranh nằm xuống, kéo chăn đắp lên người: "Không ghét, chỉ là không muốn ở đó nữa." Vì vậy mới cố ý nói sai để chọc giận vị thế tử phủ An Quốc công.
Thiếu niên rời đi, Ân Tranh nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Nàng không nói với thiếu niên rằng lời vừa nói không phải qua loa, nàng thực sự không có căn cứ gì, chỉ dựa vào linh cảm mãnh liệt đến kỳ quái mà đưa ra quyết định đó.
Còn quyết định đó đúng hay sai, Ân Tranh định để ngày mai tính.
Thể chất nàng cũng thực sự không tốt, nửa đêm không ngủ được, đầu đau như có bàn tay nào đó đang khuấy động trong hộp sọ, khó chịu đến mức chỉ muốn cắt cổ cho xong.
…
Ngày hôm sau là ngày mười sáu tháng Giêng, ngày cuối cùng Ung Đô bãi bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm.
Hôm nay Ân Tranh dậy muộn, khi tỉnh dậy thấy trong phòng không có ai, ngoài cửa sổ văng vẳng tiếng chim hót líu lo cùng âm thanh chổi quét trên mặt đất.
Trong viện Ân Tranh không có nha hoàn nhị đẳng, chỉ có hai đại nha hoàn Phùng Niên và Quá Tiết cùng ba nha hoàn quét dọn phụ trách dọn dẹp sân vườn, họ không được phép vào phòng nàng nên cũng không dám tự ý gọi nàng dậy.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn trang điểm của nàng, không khí trong lành mát mẻ khiến người ta vô cùng dễ chịu. Ân Tranh đứng dậy thay quần áo, đi ra cửa bảo một nha hoàn ngoài sân đi lấy nước nóng cho nàng rửa mặt.
Còn Phùng Niên và Quá Tiết có lẽ đêm qua ngủ không ngon nên Ân Tranh định để họ ngủ thêm một lát rồi tí sẽ gọi dậy sau.
Khi Ân Tranh đang tự trang điểm thì Phùng Niên chạy tới, có lẽ bị việc ngủ quên giấc dọa sợ nên quần áo nàng ta chưa mặc chỉnh tề, tóc cũng xõa tung.
Ân Tranh cười nhạo, bảo nàng ta mặc quần áo chỉnh tề, chải tóc gọn gàng rồi hẵng đi nhà bếp lấy bữa sáng.
Phùng Niên thấy Ân Tranh không giận, không biết lần thứ bao nhiêu trong lòng lại cảm thán - tính tình cô nương nhà mình thật quá tốt!
"À này." Ân Tranh hỏi Phùng Niên: "Quá Tiết đâu?"
Khác với Phùng Niên, Quá Tiết vốn cẩn thận đúng giờ, thường ngày Phùng Niên không dậy nổi đều là do Quá Tiết gọi, sao hôm nay lại là Phùng Niên dậy trước?
"Nô tì gọi rồi nhưng không hiểu sao gọi không dậy." Phùng Niên nhanh chóng búi tóc xong, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nô tì đi nhà bếp trước, Quá Tiết để Thúy Nhi đi xem lại."
Nói xong Phùng Niên chạy mất, Ân Tranh tiếp tục ngồi trước bàn trang điểm, bận rộn với mái tóc và khuôn mặt của mình.
Lúc này Ân Tranh còn không biết, sau ngày hôm nay mọi thứ sẽ hỗn loạn đến mức nào.