Dô Quá Tiết mãi không tỉnh nên sau khi Ân Tranh dùng bữa sáng xong liền đưa Phùng Niên một ít tiền, bảo nàng ta ra ngoài tìm lang y đến xem cho Quá Tiết. Sau đó nàng một mình ra khỏi viện, đi chào lão phu nhân và phu nhân.
Lão phu nhân tinh thần khá tốt, thấy Ân Tranh đến liền kéo lại bên cạnh, dùng bàn tay nhăn nheo sờ lên trán nàng, sợ đêm qua nàng ra ngoài bị cảm nên sáng nay mới dậy muộn.
Ân Tranh nở nụ cười, nụ cười ấy sâu đến đáy mắt khiến đôi mắt xanh thẫm thêm phần sinh động: "Tổ mẫu ơi, cháu không sao, chỉ là đêm qua ngủ muộn nên sáng nay không dậy nổi thôi."
Lão phu nhân không tin, còn trách mắng: "Ta không biết tính cháu sao? Gặp chuyện gì cũng nhẫn nhịn, bảo về ở với tổ mẫu lại không chịu, chưa thấy đứa nào bướng như cháu."
Ân Tranh hiếm hoi làm bộ dạng của thiếu nữ, cười đùa dỗ dành lão phu nhân, để bà sờ trán rồi lại nắm cổ tay bắt mạch.
Không biết lão phu nhân học ở đâu, bắt mạch có vẻ chuyên nghiệp, sau khi xác định nàng thật sự không có bệnh mới thả nàng đi.
Sau đó Ân Tranh đến chính viện định chào phu nhân, nào ngờ phu nhân cũng chưa dậy, nàng chỉ gặp được Lưu ma ma.
Lưu ma ma tâm trạng khá tốt, còn rảnh rỗi đích thân đưa Ân Tranh đến tiểu Phật đường.
Bày trí trong Phật đường vẫn như cũ, thanh nhã đơn giản, bên cửa sổ đặt bàn, trên bàn để kinh Phật và văn phòng tứ bảo nàng cần chép hôm nay.
Ân Tranh ngoan ngoãn ngồi xuống chép kinh, không lâu sau thì Phùng Niên chạy đến, nàng ta nắm tay Ân Tranh khóc đỏ mắt: "Cô nương! Cô nương cứu Quá Tiết! Cô nương nhất định phải cứu Quá Tiết!"
Ân Tranh đặt bút xuống, đứng dậy hỏi: "Quá Tiết làm sao? Lang y đâu? Lang y nói thế nào?"
Phùng Niên vừa khóc vừa nói, lời nói đứt quãng: "Ta... ta không tìm được lang y, bên ngoài tiệm thuốc đông nghẹt người, đều nói nhà có người ngủ không dậy nổi. Trên đường về nô tì gặp Hạ Hà trong viện nhị lão gia, nàng ấy nói... nói sáng nay nhị lão gia cũng gọi không dậy, vừa tỉnh lại được nhưng người lại như phát điên rồi! Cô nương, Quá Tiết... Quá Tiết phải làm sao? Quá Tiết không lẽ tỉnh dậy cũng sẽ điên sao? Cô nương nhất định phải cứu nàng ấy!"
Ân Tranh nghe xong liền nắm tay Phùng Niên định đi ra khỏi Phật đường, trong chốc lát trong lòng nàng đã lướt qua vô số suy đoán - Dịch bệnh? Đầu độc? Hay tai nạn? Liên quan bao nhiêu người? Trong đó có quân cờ của nàng không?
Để giám sát Ân Tranh, Lưu ma ma đã để một bà tử canh ngoài Phật đường. Bà ta vừa bị dáng vẻ hoảng hốt của Phùng Niên dọa sợ nên mới cho Phùng Niên vào. Giờ thấy Ân Tranh muốn ra ngoài thì lập tức chặn trước mặt.
Nếu Phùng Niên không nói tình trạng bên ngoài có nhiều người giống Quá Tiết thì có lẽ Ân Tranh vẫn sẽ duy trì hình tượng cũ, làm nhị tiểu thư không ai để ý rồi cầu xin bà tử cho mình ra ngoài.
Nhưng lúc này Ung Đô xảy ra biến cố, tất sẽ làm ảnh hưởng đến cục diện mà nàng bày ra nhiều năm, có thể khiến kế hoạch sắp thực hiện bị đổ bể. Mà mọi sự giả tạo của nàng đều vì kế hoạch đó, nếu kế hoạch hỏng, giả tạo giống đến mấy cũng sẽ vô dụng.
Ân Tranh thu lại vẻ ngoài hiền lành vô hại đến nhu nhược thường ngày: "Tránh ra."
Đôi mắt thường cúi xuống nay thẳng thắn nhìn bà tử chắn đường, trong mắt không có gió tuyết, nhưng lạnh đến mức khiến người ta run sợ, khiến bà tử to khỏe gấp ba Ân Tranh như thấy mãnh thú, không tự chủ nhường đường.
Bà tử sau khi hồi phục liền sợ hãi không dám đuổi theo, chỉ biết chạy đến chính viện báo với Lưu ma ma.