"Huynh trưởng!" An Như Tiên lớn tiếng ngăn cản lời nói của huynh trưởng, rồi quay sang Ân Tranh: "Nhị cô nương đừng để bụng, huynh của ta say rượu nói bậy, xin đừng bận tâm."
Ân Tranh mặt mày tái nhợt, đôi mắt cúi xuống và đôi vai run rẩy cho thấy nàng đang xấu hổ và sợ hãi đến mức nào. Nhưng nàng vẫn lắc đầu, gượng gạo nở nụ cười: "Không sao, cũng là lỗi của ta, không nên không biết gì lại tùy tiện bình phẩm người khác."
Bị chê bai thẳng mặt mà vẫn có thể nhún nhường như vậy, quả thực ứng với lời nhận xét "nhu nhược dễ bắt nạt" của thế tử, khiến người ta thương hại, nhưng cũng khiến người ta... khinh thường.
Sự coi thường dành cho Ân Tranh khiến mọi người nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra. Khi không còn ai để ý đến mình, Ân Tranh nói với An Như Tiên: "Ta hơi khó chịu, muốn về trước."
An Như Tiên đứng dậy: "Ta tiễn ngươi."
…
Chiếc xe ngựa mang dấu hiệu phủ Ân chở Ân Tranh rời Tứ Quý lâu. An Như Tiên quay trở lại lầu, chưa kịp đẩy cửa đã nghe trong phòng vang lên những lời chỉ trích và chê bai dành cho Ân Tranh - thậm chí còn có cả giọng của Ân Mộ Tuyết.
An Như Tiên đau đầu, cuộc trò chuyện vừa rồi khiến nàng rất có cảm tình với Ân Tranh, không muốn cùng mọi người chê bai Ân Tranh. Nhưng nàng cũng không muốn vì một Ân Tranh mới quen mà làm hỏng không khí, cuối cùng chỉ biết nhắn lại lời với thị vệ của sư huynh rồi dẫn nha hoàn rời Tứ Quý lâu về phủ An Quốc công.
Trong khi đó, Ân Tranh ngồi xe về phủ, sau đó quy củ đến chào lão phu nhân và phu nhân.
Lão phu nhân nhận ra tâm trạng không vui của nàng, đặc biệt giữ lại cho ăn một bát trôi nước.
Phu nhân thì hỏi tại sao không cùng Ân Mộ Tuyết về, Ân Tranh nói mình đột nhiên khó chịu, không muốn làm phiền muội muội nên mới một mình trở về.
Ân Tranh thể chất không tốt cũng không phải chuyện một hai năm nên phu nhân không nghi ngờ nàng nói dối, liền cho phép về viện.
Chuyến đi này có thể nói là thất bại, Phùng Niên và Quá Tiết cũng mất hết hưng phấn như lúc mới ra ngoài, khi chia đồ cho mấy nha hoàn quét dọn cũng im lặng khác thường.
Ân Tranh tắm rửa rồi lên giường ngủ, mơ thấy mình bị người ta đè xuống đất bóp cổ. Kẻ đó tóc tai bù xù, gương mặt bị che mất nửa, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng đầy vẻ điên cuồng. Đôi môi ấy đẹp đến mức Ân Tranh chỉ thoáng nhìn đã nhận ra - nó giống hệt đôi môi của chính nàng trong gương trước khi ra ngoài.
Ân Tranh giật mình tỉnh giấc.
Mở mắt ra, nàng thấy một tờ giấy viết chữ phủ lên mặt mình, tờ giấy phập phồng theo nhịp thở, cảm giác mảnh mai sột soạt trên má như mái tóc trong mộng rơi trên mặt.
Ân Tranh một tay gỡ tờ giấy, tay kia che mắt, nói: "Lần sau đừng làm vậy, đáng sợ lắm."
Thiếu niên áo đen ngồi xổm bên giường đang gặm quả gì đó, ừ hử qua loa.
Cơn ác mộng khiến tay chân Ân Tranh tê dại, phải một lúc lâu nàng mới ngồi dậy được, cầm tờ giấy lên xem.
Trên giấy chỉ viết hai dòng: Thái tử ra lệnh, sáng sớm mai lục soát Tư Thiên lâu.
Ân Tranh xem xong liền trả lại tờ giấy. Thiếu niên cầm giấy chạy đến bên ngọn nến, chăm chú nhìn cho đến khi tờ giấy cháy thành tro, rồi mới quay về bên giường ngồi xổm chờ chỉ thị.
Nhưng Ân Tranh lại dựa vào đầu giường nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ hay lại ngủ thϊếp đi.
Thiếu niên kiên nhẫn im lặng, giữa chừng chân tê có đứng dậy giậm giậm vài cái, mãi sau mới nghe Ân Tranh lên tiếng: "Cất thuốc súng vào hầm, rút hết người của chúng ta khỏi Tư Thiên lâu."
Thiếu niên nghiêng đầu, không hiểu: "Tại sao?"
Họ đã lên kế hoạch dùng đèn cầu trời làm vỏ bọc, vận chuyển lượng lớn thuốc súng vào Tư Thiên lâu, chờ đến mười bảy tháng Giêng sẽ cho nổ tung. Để phòng việc bị phát hiện, họ đã đào hầm bí mật dưới tầng hầm, dù có bị lục soát cũng chỉ cần cất thuốc súng vào đó là được, tại sao phải rút hết người?