“Cảm ơn ngươi lần này đã liều mình cứu ta, sau này ngươi chính là huynh đệ tốt nhất của ta!”
Nhan Tây vừa mừng vừa sợ, không ngờ nhanh như vậy mình đã có thể trở thành anh em tốt của nam chính.
“Được, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ca ca tốt nhất của ta!”
Diệp Yến Thiên nghe vậy, khẽ thở phào một hơi gần như không nghe thấy.
Đừng nhìn vẻ ngoài hắn nói năng bộc trực, thực ra trong lòng vẫn lo Nhan Tây còn để bụng chuyện mình đã đánh cậu.
Rất nhanh, người phục vụ của quán đã bưng lên một bàn thức ăn ngon lành.
Hai người đã đói meo, không khách sáo nhiều liền bắt đầu ăn.
Nhan Tây tuổi còn nhỏ, ăn một lúc đã no căng bụng.
Còn Diệp Yến Thiên thì khác, thằng nhóc mười lăm tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn như hổ đói, chỗ thức ăn còn lại đều chui hết vào bụng hắn.
Nhan Tây nhìn mà trong lòng cảm thấy phức tạp. Nam chính tuy mang cốt cách của một nhân vật chính bá đạo, nhưng hồi nhỏ lại chịu nhiều khổ sở.
Theo ký ức trong truyện, nam chính từ nhỏ sống với bà nội già yếu, không ít lần bị đám trẻ con khác sỉ nhục, bắt nạt.
Sau này dần dần khỏe mạnh hơn, chuyện bị bắt nạt mới bớt đi.
Gia cảnh nhà họ Diệp cũng chẳng giàu có gì, bà lão tuổi cao sức yếu, thường xuyên đau ốm cần thuốc thang, của cải trong nhà cứ thế mà cạn dần.
Sau đó, nam chính dứt khoát bỏ học, ra bến tàu làm cửu vạn kiếm sống, có khi còn làm tay sai đánh đấm cho người ta, chỉ để kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội.
Học trò giỏi nhất trường nghỉ học, thầy giáo trong trường tiếc nuối lắm, liền tìm đến nhà nam chính. Lúc này, bà nội của nam chính mới biết chuyện cháu mình bỏ học.
Bà lão tự thấy mình làm liên lụy đến cháu, vào một đêm đã tự kết liễu đời mình, trước khi chết còn để lại cho nam chính một bức thư tuyệt mệnh.
Trong thư nói thẳng, bà không phải người thân của nam chính, mà chỉ là người nhận lời gửi gắm của một vị tiên nhân để nuôi nấng hắn.
Tiên nhân từng nói sẽ đến đón hắn vào năm nam chính lên ba tuổi, nhưng từ đó đến nay đã mười lăm năm trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng ai cả.
Bà lão chỉ biết vị tiên nhân kia có bản lĩnh thông thiên, có thể trong nháy mắt vượt qua cả lục địa, đưa bà và đứa trẻ sơ sinh đến nơi này.
Nhưng bà lại không biết danh hiệu và môn phái của người đó.
Bà lão biết thân phận nam chính không hề tầm thường, mười mấy năm sống chung đã nảy sinh tình cảm, khiến bà không muốn làm liên lụy đến đứa trẻ, nên mới chọn cách kết thúc cuộc đời.