Tiểu Đệ Không Biết Rằng Mình Đang Bị Đại Ca Long Ngạo Thiên Lén Nhìn

Chương 12

Nhan Tây ngạc nhiên, nam chính đây là đang quan tâm mình sao?

【 Tốt lắm, ký chủ cứ tiếp tục phát huy! Độ hảo cảm của nam chính càng cao, ngươi càng an toàn. 】

【 Vậy độ hảo cảm đạt đến mức đó rồi, thì ta không cần phải kè kè theo sau nữa đúng không? 】

【 Sao ký chủ lại ví mình như cái đuôi lẽo đẽo vậy? Nghe không hay chút nào. 】

Nhan Tây: Nghe thì không hay thật, nhưng mà đúng là thế còn gì...

Hệ thống khuyến khích ký chủ: 【 Hiện tại ngươi đang đi đúng hướng của một nhân vật phụ quan trọng đó, sau này ít nhất cũng là một đàn em có máu mặt. 】

Nghe hệ thống nói vậy, trong lòng Nhan Tây mới thấy thoải mái hơn một chút.

"Không cần đâu, thuốc này hiệu quả lắm, vả lại bây giờ chúng ta chẳng có xu nào..."

Đôi mày tuấn tú của Diệp Yến Thiên khẽ nhíu lại. Đúng là không có tiền thì làm gì cũng khó, hai người bây giờ trắng tay, thật là bất tiện.

Hắn đưa tay sờ lên ngực, nơi có nửa miếng ngọc bội hắn đeo từ nhỏ.

【!!! Ký chủ mau ngăn nam chính lại, hắn định mang cả thần khí đi cầm đồ đó! 】

Nhan Tây kinh hãi, nam chính lại tốt bụng đến mức này sao?!

Cậu vội vàng nhét bình ngọc vào tay Diệp Yến Thiên, nhân đó cắt ngang ý định nguy hiểm của đối phương.

"Ngươi... Ngươi giúp ta bôi thuốc đi!"

Diệp Yến Thiên ngẩn người một chút rồi mới gật đầu: "Được."

Nhan Tây ngồi xuống, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên. Để tránh nhìn thẳng vào mặt nhau cho đỡ ngại, cậu còn nhắm tịt cả hai mắt.

Diệp Yến Thiên đến gần Nhan Tây, cẩn thận xem xét vết thương sưng vù đáng sợ kia. Trong lòng hắn thầm trách mình lúc đó đã xuống tay nặng quá.

Động tác bôi thuốc của hắn rất nhẹ nhàng, cảm giác mát lạnh trên mặt khiến Nhan Tây thoải mái thở hắt ra một hơi.

Phải nói, thuốc mà hệ thống đưa đúng là thần kỳ, vừa bôi lên mặt là hết đau ngay lập tức.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Ừm ~ không đau nữa, chắc là một hai ngày nữa là khỏi thôi.”

“Vậy thì tốt rồi,” nói xong, Diệp Yến Thiên cất lọ thuốc mỡ vào ngực áo, bụng bảo dạ lần sau còn dùng tiếp.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ.

Diệp Yến Thiên cứ nhìn Nhan Tây chằm chằm, khiến cậu rất không được tự nhiên.

Nhan Tây khẽ hắng giọng để chuyển chủ đề: “Khụ ~ quên chưa hỏi, tên ngươi là gì?”

“Diệp Yến Thiên, còn ngươi?”

“Nhan Tây… À không, Khổng Nhan Tây.”

“Nhan Tây? Tên nghe hay đấy.”

Thiếu niên tự động bỏ qua cái họ phía trước, trên gương mặt lạnh lùng hiếm khi nở một nụ cười hiền lành.