Nhan Tây kinh ngạc thốt lên trong lòng: 【Má ơi! Nam chính ngầu lòi! Lật kèo quá đỉnh!】
Gã thanh niên chỉ có chút tu vi Luyện Khí còm cõi, liền bị Diệp Yến Thiên đâm một nhát dao chí mạng, ngã gục xuống đất đầy vẻ không cam tâm, chết mà mắt vẫn trừng trừng.
Cậu thiếu niên xoa xoa cái cổ bầm tím do bị véo, rồi ngồi xổm xuống đâm thêm mấy nhát nữa cho hả dạ.
Nhan Tây bất giác lùi lại mấy bước, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến cảnh gϊếŧ người trực tiếp như vậy, trong lòng có chút không quen.
Nhận thấy động tác của Nhan Tây, Diệp Yến Thiên mới dừng tay.
Đám kẻ bắt cóc vừa đuổi theo đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hãi tột độ, mắt trợn ngược.
Gã thanh niên chết rồi sao? Mà lại chết dưới tay một thằng nhóc con!
Diệp Yến Thiên quay đầu nhìn sang, đám kẻ bắt cóc lập tức hồn bay phách lạc, vội vàng bỏ chạy.
Cái tên tiểu sát tinh này, bọn chúng tuyệt đối không thể dây vào được!
Hai người rời khỏi chỗ đó, theo sự chỉ dẫn của hệ thống tìm đến một khách điếm an toàn.
Túi tiền của chủ cũ đã bị lấy sạch, Nhan Tây đành phải dùng cây trâm ngọc của mình để trả tiền trước.
Cây trâm ngọc đẹp, chất lượng thượng hạng này khiến cho chủ quán nhìn mà há hốc mồm.
Ông ta cười tươi rói, khúm núm nói: "Mời hai vị tiểu khách quý đi lối này ạ!"
Chủ quán đích thân dẫn họ vào một gian phòng lớn. Nhan Tây thấy vậy liền nhíu mày: "Chỉ có một phòng thôi sao?"
Chủ quán cười hề hề, xoa tay nói: "Xin hai vị khách quan thứ lỗi, dạo này các môn phái có nhiều việc, khách từ xa đến cũng đông, tiệm của chúng tôi chỉ còn lại đúng một phòng này, cho nên..."
Diệp Yến Thiên thờ ơ lên tiếng: "Một phòng thì một phòng."
"Vâng vâng, ngài cứ yên tâm, phòng của tiệm chúng tôi đều là phòng giường lớn, tuyệt đối đủ chỗ cho hai vị nghỉ ngơi!"
Nhan Tây thầm nghĩ, mặt đỏ bừng: Phòng giường lớn cái khỉ gì chứ, không biết còn tưởng đây là nhà nghỉ tình nhân nữa đấy!
Chủ quán đi xuống chuẩn bị đồ ăn. Vừa khuất bóng, Diệp Yến Thiên đã lên tiếng: "Mặt ngươi còn đau không?"
Máu trên mặt Nhan Tây đã ngừng chảy, nhưng những cơn đau nhói vẫn âm ỉ.
【 Hệ thống, thuốc của ngươi đâu rồi? 】
【 Đã nhận lệnh, đã bỏ vào trong túi của ký chủ. 】
Lời vừa dứt, Nhan Tây liền cảm thấy ngực nặng hơn. Hắn thò tay vào lấy ra một chiếc bình ngọc trắng.
"Không sao đâu, đợi ta bôi chút thuốc là ổn thôi."
Diệp Yến Thiên vẫn không yên tâm: "Hay là tìm thầy thuốc xem sao thì hơn."