Cuối cùng, bà hy vọng nam chính sẽ đi tìm người thân của mình, không nên sống một cuộc đời bình thường, tầm thường.
Mà môn phái tiên gần nam chính nhất, chính là Hạo Thiên Tông, một trong năm môn phái hàng đầu thiên hạ.
Nhớ lại đoạn tình tiết này, Nhan Tây lặng lẽ thở dài.
Chuyện nam chính muốn tìm người thân nói thì dễ hơn làm, người thân của người khác dù khó tìm đến mấy, thì ít nhất vẫn còn tồn tại trên đời này.
Nhưng Diệp Yến Thiên là nam chính, thân phận người thân của cậu đã được định sẵn là không hề bình thường.
Người thân mà nam chính muốn tìm không phải là “tiên nhân” tu chân trong mắt người thường, mà là những chân tiên thực thụ.
Có lẽ là do số phận của nam phụ đoản mệnh, tình tiết truyện trong đầu Nhan Tây chỉ có phần đầu.
Mà kết cục của phần đầu, có mơ hồ nhắc đến thân thế của nam chính.
Vị tiên nhân đã đưa hắn cho bà nội chỉ là một tôi tớ, một người hầu của một chân tiên nào đó.
Cũng chính vì điều này, nam chính mới quyến luyến tạm biệt dàn mỹ nhân hậu cung của mình, bắt đầu hành trình đến Tiên giới.
【 Hệ thống, có thể cho ta xem phần sau của truyện gốc không? 】
【 Không được nha ~】
【 Vì sao? 】
【 Bởi vì tác giả vẫn chưa viết ra phần sau. 】
Nhan Tây: 【 Ồ. 】
Đúng là cái hố không đáy mà!!!
Nhan Tây quá mệt mỏi, ăn cơm nước xong là đã ngủ thϊếp đi vì kiệt sức.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, cậu thấy ngay khuôn mặt tuấn tú còn non nớt của nam chính đang ở rất gần.
Nhan Tây giật mình ngồi bật dậy, phát hiện mình đã được ai đó đặt vào phía trong giường.
Diệp Yến Thiên chiếm trọn nửa giường bên ngoài, không chỉ nằm nghiêng về phía Nhan Tây, một chân còn vắt vẻo gác lên người cậu.
“Đúng là tự nhiên như ở nhà ~”
Nhan Tây bĩu môi lầm bầm, rồi cẩn thận nhấc chân thiếu niên ra.
Cậu vừa mới bò đến mép giường, đã bị cánh tay rũ bên mép giường của nam chính ôm trở lại.
“Ưm?”
Nhan Tây không đề phòng, liền ngã nhào lên người Diệp Yến Thiên.
Thiếu niên mở mắt, đập vào mắt là đôi mắt hạnh còn mơ màng của Nhan Tây, cùng hàng lông mi rậm đang chớp chớp.
Đôi môi mỏng hồng nhuận của Nhan Tây khẽ mím lại, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, chiếc mũi cao thẳng hơi nhíu, trong lòng bực bội không biết đối phương có cố ý hay không.
Khoảng cách hai bên quá gần, Diệp Yến Thiên dường như có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của người trên thân.
Nhìn một lát, vành tai hắn dần dần đỏ lên.