Thuần Thứ

Chương 4

Bùi Sĩ Ngọc cứ thế đứng trang nghiêm bên cạnh linh cữu pha lê trong suốt của mẹ, bất động như một pho tượng đá. Người mẹ nằm đó, gương mặt an nhiên và thanh thản lạ thường, tựa như đang chìm sâu vào giấc ngủ ngàn thu vĩnh hằng.

Còn cậu, người con trai duy nhất, đứng bên cạnh, dáng người cao lớn, thẳng tắp, như một chồi non vừa bị bão tố quật ngã nhưng vẫn kiên cường vươn mình đứng dậy, sẵn sàng đối mặt với mọi phong ba thử thách nghiệt ngã đang chờ phía trước.

Đó cũng chính là một ưu thế trời ban của Alpha. Họ thường sở hữu vóc dáng cao lớn, đường nét gương mặt hoàn mỹ, sắc sảo, toát lên một vẻ uy nghiêm bẩm sinh.

Vẻ đẹp ấy vô tình trở thành lớp ngụy trang tự nhiên nhất, chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất.

Khi ánh mắt người đời còn đang bị cuốn hút bởi cái vẻ ngoài lộng lẫy, mạnh mẽ ấy, họ sẽ dễ dàng bỏ qua những cảm xúc thật đang cuộn trào ẩn sâu bên dưới lớp vỏ bọc kiên cường kia, bỏ qua nỗi đau và cả những giọt nước mắt đang âm thầm rơi xuống trong lòng.

Không khí tang lễ trang nghiêm, nặng trĩu bao trùm khắp không gian. Gia chủ nén chặt bi thương, không một tiếng nấc nghẹn vang lên, còn khách khứa cũng ý tứ giữ gìn, cố nén đi những tiếng sụt sùi. Buổi lễ lặng lẽ trôi trong một nỗi bi ai được ghìm sâu, âm thầm mà thấm thía, tựa dòng sông ngầm đang cuộn chảy dưới mặt nước tưởng chừng tĩnh lặng.

Dòng người đến viếng cứ nối dài không dứt, khiến Bùi Sĩ Ngọc phải gắng gượng đến cực điểm, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Giữa cơn mỏi mệt tưởng chừng sắp đổ gục, ánh mắt cậu bất giác tìm kiếm bóng hình Phí Lê đang đứng lặng lẽ cách đó không xa.

Anh vẫn đứng đó, điềm tĩnh và vững chãi như một trụ đá, gương mặt nghiêm nghị, phảng phất nét lạnh lùng. Nơi ve áo vest đen của anh, vệt ẩm mờ của lọ thuốc nhỏ mắt khi nãy vẫn còn lưu lại, như một dấu lặng thầm nhắc nhở Bùi Sĩ Ngọc rằng cậu không hề đơn độc, rằng vẫn luôn có một bờ vai âm thầm kề cạnh.

Từ khi mẹ qua đời, Phí Lê nén kín mọi cảm xúc riêng tư. Anh không thổn thức như Ngọc, cũng chẳng hề tỏ ra suy sụp hay quỵ ngã. Dẫu sao, bà cũng là người mẹ nuôi đã dày công dưỡng dục, nâng đỡ anh. Đã có những lời ong tiếng ve trong nhà, bóng gió rằng anh lãnh đạm, vô tình.

Nhưng Bùi Sĩ Ngọc chưa bao giờ cho rằng cứ phải khóc lóc vật vã như mình mới là trọn đạo hiếu. Ngược lại, chính sự điềm tĩnh, vững vàng nơi Phí Lê lại là điểm tựa tinh thần quý giá, giúp cậu giữ được chút thanh tĩnh mong manh giữa cơn bão lòng đang gào thét.