Thuần Thứ

Chương 3

Nhưng Bùi Sĩ Ngọc lại càng siết chặt vòng tay, ôm lấy anh ghìết, như muốn níu giữ chút hơi ấm cuối cùng, chút tàn dư của những ngày tháng vô lo: "Cho tớ thêm một chút nữa thôi..."

Cậu dụi mặt vào hõm vai Phí Lê, giọng nói tắc nghẹn nơi cổ họng, quyện lẫn tiếng nấc cố kìm nén khiến thanh âm trở nên đặc biệt trầm khàn: "Cảm ơn anh... những ngày qua đã luôn ở đây. Từ nay về sau, tớ thật sự... chỉ còn lại anh thôi, Lê ca."

Phí Lê thực ra chỉ hơn Bùi Sĩ Ngọc vỏn vẹn hai tháng tuổi. Ngày bà Bùi Vinh nhận anh làm con nuôi, bà đã dặn dò Bùi Sĩ Ngọc phải gọi Phí Lê là anh.

Bùi Sĩ Ngọc vốn chẳng mấy khi thuận miệng gọi thế. Bình thường, cậu chỉ gọi thẳng tên, hoặc thân mật hơn là "Tiểu Lê". Phí Lê cũng luôn dung túng sự tùy hứng ấy, chưa từng một lời trách cứ.

Vậy nên, tiếng gọi "Lê ca" trang trọng đến nhường này, thốt ra từ Bùi Sĩ Ngọc lúc này, lại càng cho thấy cậu đã thực sự chạm đến giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng, tựa hồ sợi dây đàn căng cứng sắp đứt tung, chẳng thể kham nổi thêm bất cứ một chấn động nào nữa.

Lẽ ra, vào khoảnh khắc này, Phí Lê nên cất lời an ủi. Dù chỉ là một lời hứa hẹn sẻ chia, một câu động viên thật lòng, hay đơn giản là một cái ôm siết chặt, một cái nắm tay truyền hơi ấm.

Thế nhưng, lòng anh lúc này rối bời tựa mớ bòng bong, trăm mối ngổn ngang nghẹn đắng nơi cổ họng, khiến anh chẳng thể thốt nên lời. Đôi tay cũng nặng trĩu như đeo chì, chẳng tài nào nhấc lên nổi.

Anh chỉ có thể lặng im, dõi theo bóng hình u tối của chính mình phản chiếu nơi góc khuất mà Bùi Sĩ Ngọc chẳng thể nào nhìn thấy.

Tang lễ chính thức được cử hành. Giới tinh hoa, những gương mặt quyền thế bậc nhất Khải Minh đều tề tựu đông đủ, mang theo những lời "chia buồn" xã giao có phần sáo rỗng, dăm ba câu an ủi như một thông lệ bắt buộc.

Bùi Sĩ Ngọc đáp lại từng người đến viếng bằng một cái ôm trang trọng và lời cảm tạ chân thành. Cậu gắng gượng nuốt ngược nỗi đau vào trong, che giấu đi sự yếu mềm đang chực chờ vỡ vụn.

Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ mong manh, gần như buông xuôi khi tựa vào bờ vai Phí Lê ít phút trước, giờ đây, cái siết tay và vòng ôm của cậu đều ẩn chứa một sức mạnh kiên định, giọng nói trầm thấp mà vững vàng.

Nỗi đau thương được nén chặt lại, hóa thành vẻ trang nghiêm đĩnh đạc, dựng nên một bức tường thành kiên cố quanh mình. Đôi mắt cậu khẽ nheo lại, hàng mi rậm và dài rũ xuống, vừa đủ che đi những vằn tơ máu đỏ hoe, vừa làm dịu đi ánh nhìn vốn sắc bén, khiến cậu trông điềm tĩnh và thâm trầm hơn hẳn cái tuổi đôi mươi của mình.