Thuần Thứ

Chương 5

Nửa năm trước, mẹ cậu đã cương quyết nhận Phí Lê làm con nuôi, để hai người đường hoàng trở thành anh em.

Mãi đến tận giờ phút này, đứng trước linh cữu của bà, Bùi Sĩ Ngọc mới thực sự thấm thía nỗi lòng sâu kín ẩn sau quyết định ấy. Hẳn là bà đã linh cảm được ngày mình rời xa không còn bao lâu, không nỡ để cậu bơ vơ một mình chống chọi với sóng gió phía trước, nên mới sắp đặt như vậy – để lại cho cậu một người thân cận nhất, một người có thể cùng cậu sớm tối nương tựa, dìu dắt nhau qua những ngày giông bão sắp tới.

Nghĩ đến tấm lòng bao dung và sự lo xa của mẹ, Bùi Sĩ Ngọc phải cố gắng lắm mới nén lại được dòng cảm xúc đang chực trào dâng, khóe mắt cay xè, cổ họng nghẹn lại.

Suốt mấy ngày tang lễ, cậu luôn cố tránh nhìn vào di ảnh của mẹ, sợ rằng chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ khiến bức tường kiên cường cậu gắng công xây đắp phải sụp đổ. Nhưng giờ đây, cậu gom hết chút can đảm còn sót lại, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt thân thương trên di ảnh lần cuối.

Ánh mắt cậu chứa đựng muôn vàn lời chưa nói, và sâu thẳm trong tâm khảm, một lời hứa âm thầm được khắc ghi: cậu nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mẹ, sẽ vững vàng gánh vác cơ nghiệp Vinh Thịnh, sẽ thay bà chở che, chăm sóc chu toàn cho những người bà hằng yêu quý.

Khi dòng người đến viếng đã dần yên vị, Bùi Sĩ Ngọc hít một hơi thật sâu, nén lại cơn xúc động đang chực trào, tay run run cầm lấy tờ điếu văn, bước chậm rãi lên phía trước linh đường.

Giọng cậu khẽ cất lên, ôn lại cuộc đời và những cống hiến lớn lao của người mẹ quá cố.

Từng lời, từng chữ như chạm vào nỗi đau chung, khiến vài vị khách ngồi dưới không nén nổi xúc động, phải lặng lẽ đưa tay chấm vội giọt nước mắt. Bầu không khí bi thương đặc quánh ấy như một làn sương vô hình lan tỏa, khiến cổ họng Bùi Sĩ Ngọc nghẹn lại, đôi mắt nóng ran, lệ chực nhòa đi.

Theo một phản xạ vô thức, cậu tìm kiếm ánh nhìn của Phí Lê nơi hàng ghế đầu, như tìm một điểm tựa giữa mênh mông đau đớn.

Phí Lê vẫn ngồi đó, lặng lẽ dõi theo cậu. Đôi mắt phượng dài và hẹp tĩnh lặng như mặt hồ thu không gợn sóng, ẩn chứa một sự điềm nhiên sâu thẳm.

Cùng là Alpha, nhưng vào lúc này, khí chất toát ra từ Phí Lê lại mang vẻ khắc kỷ, thâm trầm của một khối đá vững chãi, kiên cường đương đầu với bão tố.

Như được tiếp thêm sức mạnh từ sự tĩnh tại vững vàng ấy, Bùi Sĩ Ngọc dần lấy lại được sự bình ổn.

Giọng nói cậu trầm xuống, vững vàng hơn, đọc trọn vẹn bài điếu văn và lời cảm tạ sau cuối. Chỉ cần người dẫn chương trình bước lên tuyên bố, nghi lễ trang trọng này sẽ chính thức khép lại, và một chương mới đầy cam go trong cuộc đời cậu cũng theo đó mà mở ra.