Chim Hoàng Yến Bay Về Phía Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 11

Xem một lúc, khóe môi khẽ nhếch, bật ra một nụ cười không giấu được.

Về đến nhà, Vân Kha phát hiện mấy tầng đều còn sáng đèn, cả tầng dì Trương ngủ cũng vậy.

Cái cô nhóc đó, xem ra chẳng thèm nghe lời dặn của cô, còn làm ầm tới mức khiến dì Trương không ngủ được.

Vân Kha đứng ngoài cổng, chưa kịp lấy chìa khóa thì dì Trương đã bước nhanh ra mở cửa.

“Làm phiền dì rồi phải không ạ?” Vân Kha bước vào sân, tiện tay khép cửa lại.

Dì Trương mỉm cười hiền hậu: “Trẻ con mà, hoạt bát chút cũng tốt, còn biết giận dỗi nữa, chứng tỏ có sức sống.”

Vân Kha vừa đi vừa cười khẽ: “Ý dì là con lớn rồi nên không biết giận dỗi nữa đúng không?”

Dì Trương khẽ thở dài: “Hồi nhỏ thì chẳng giận bao giờ, giờ thì lớn hơn nhiều rồi.”

Qua vòm sân hình bán nguyệt, Vân Kha thay giày ở hiên, rồi vào phòng khách tầng một. Trong phòng, hai cô gái tóc nhuộm đủ màu như cầu vồng đang cầm gối đánh nhau loạn xạ.

Cô bước lại gần, bật tay búng trán cô gái người Trung một cái: “Vân Huệ Gia, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao con không dám về nhà rồi đấy. Nhìn con bây giờ xem.”

Vân Huệ Gia đưa tay ôm trán, mặt mếu máo: “Cô… Con chỉ nhuộm tóc thôi mà, có cần dữ vậy không…”

“Cô đã dặn đừng làm phiền tới dì Trương rồi mà?”

“Con nhớ mà.”

“Cô đừng giận, con xin lỗi dì Trương ngay. Dì Trương, con xin lỗi.”

Bạn gái cô bé cũng lí nhí phụ họa theo: “Xin… lỗi.” Khẩu âm Ý rõ rệt, nói không mấy trôi chảy.

“Không sao đâu.” Dì Trương hiền từ chấp nhận lời xin lỗi, còn khoát tay ra hiệu về phía cầu thang.

Vân Huệ Gia hiểu ý ngay, vội kéo tay bạn gái chạy lên lầu.

Dì Trương vỗ nhẹ lên vai Vân Kha: “Tiểu Kha, được rồi, đừng dọa mấy đứa nhỏ.”

“Dì Trương, tụi nó đều trưởng thành rồi, yêu đương đến mức dẫn về nhà rồi mà dì còn gọi là mấy đứa nhỏ à?”

Dì lại vỗ vai cô thêm cái nữa: “Con cũng là đứa nhỏ. Bao giờ dẫn bạn trai hay bạn gái đàng hoàng về cho dì gặp mặt, lúc đó mới thật sự là người lớn.”

Vân Kha bật cười: “Trước giờ con dẫn về bao nhiêu người rồi còn gì.”

Nụ cười trên mặt dì Trương cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ chua xót: “Tiểu Kha à, mấy cái đó đâu phải tình yêu. Mấy cô gái đó... chẳng ai thật lòng với con cả.”

Vân Kha nghiêng đầu tránh ánh mắt dì, rồi lại quay lại, vẫn cười: “Mắt dì tinh tường như vậy, nhìn ra được thế nào mới là yêu thật à?”

Dì Trương vẫn nhìn cô, ánh mắt sâu lắng: “Con nên có một người thật sự thương con, ở bên cạnh.”

Nụ cười trên môi cô dần tắt, giọng nói cũng chững lại, mang theo vài phần nghiêm túc: “Được. Hôm nào con lại dẫn bạn gái về, dì nhìn thử xem người ta có thật lòng với con không nhé?”

Ở lại khách sạn nhà Vân Kha một đêm, sáng hôm sau, Nguyên Nam Khê dậy rất sớm, không chút lưu luyến.

Công bằng mà nói, khách sạn này có phòng ốc chất lượng cao, dịch vụ chu đáo, nhưng tối qua cô lại không ngủ ngon giấc.

Rõ ràng cô không phải người kén chỗ ngủ, điều kiện ra sao cũng quen được — giường gỗ cứng ở đại học, homestay ở nước ngoài, thậm chí đi du lịch có khi ngủ bệt trên sàn hay ghế sofa cũng chẳng thấy vấn đề gì.

Vậy mà tối qua, nằm ngửa trên chiếc giường êm như mây, nhìn trần nhà mãi mà không thể chợp mắt.

Cô tắt hết những chiếc đèn sáng choang, chỉ để lại ngọn đèn ngủ hoa văn bên giường, ánh sáng dịu ấm bao quanh.

Nhắm mắt lại, vẫn không thể ngủ được. Trong đầu vẫn văng vẳng lời nhắc nhở đầy ẩn ý của Phương Viễn Viễn tối qua.

Tránh xa Vân Kha.

Bốn chữ ấy cứ tự động tua đi tua lại trong tai cô không dưới trăm lần.

Vì vậy sáng sớm đã dậy, rửa mặt thay đồ, chọn một chiếc áo thun trắng đơn giản phối cùng váy dài hai dây đen in hoa cúc nhỏ, rồi vội vã kéo vali chuẩn bị rời khỏi khách sạn.

Nguyên Nam Khê cầm thẻ phòng ra quầy lễ tân làm thủ tục trả.

Nhân viên trực đêm vẫn chưa được thay ca, tinh thần có chút mệt mỏi. Nhìn thấy cô, dựa vào chiếc mũ da đen và khẩu trang trắng hôm qua, liền nhận ra ngay.

Cố gắng tỉnh táo lại, cô lễ tân nở nụ cười: “Nguyên tiểu thư, cô trả phòng sớm vậy ạ?”

“Vâng.” Cô đặt thẻ phòng lên quầy.

Thấy dáng vẻ cô vội vàng, nhân viên cũng không hỏi thêm gì, nhanh chóng giúp cô hoàn tất trả phòng và hoàn tiền đặt cọc.

Mọi thứ xong xuôi, Nguyên Nam Khê chỉ nói một câu “Cảm ơn” rồi kéo thấp vành mũ, rảo bước rời khỏi khách sạn.

Trời mùa hè sáng sớm đã hửng, nhưng không khí vẫn còn vương chút lành lạnh. Cô theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang nhô lên phía Đông, sắc trời còn nhạt, như thể muốn nắng mà chưa chịu nắng.

Cô dễ dàng bắt được một chiếc xe bên vệ đường, báo địa chỉ là nơi mà Lương Tân Nguyệt gửi cho cô tối qua: Khu dân cư Hưng Nguyên.

Tài xế nói khu đó hơi xa, ước chừng một tiếng lái xe.

Cô ngồi ở ghế sau, đầu hơi tựa vào cửa kính xe, đeo tai nghe rồi ngủ thϊếp đi — ngủ còn ngon hơn cả tối qua ở khách sạn.