Đến nơi, bác tài lập tức quay đầu gọi to: “Mỹ nhân ơi, đến rồi này.”
Ghế lái có rào chắn, tay bác không với qua được, chỉ có thể gọi bằng miệng.
Gọi đến lần thứ ba, Nguyên Nam Khê mới tỉnh, sau đó thanh toán tiền xe.
Tài xế xuống xe cùng lúc với cô, động tác còn nhanh hơn, vòng ra sau xe, giúp cô lấy hành lý từ cốp, đặt gọn bên lề đường.
Trước khi đóng cửa xe, cô nói một câu: “Cảm ơn.”
Chiếc taxi nhanh chóng phóng đi trên con đường lớn, để lại Nguyên Nam Khê quay lưng lại, kéo vali bước đi, ngẩng đầu liếc qua khu dân cư Hưng Nguyên.
Là kiểu chung cư cũ kỹ đã qua nhiều năm.
Cô không quan sát kỹ, chỉ vội vàng tìm người cho thuê nhà để xem phòng và ký hợp đồng.
Người dẫn cô đi xem là một nữ chủ nhà, rất nhiệt tình, nói căn hộ là nhà riêng của mình, cho cô thuê tầng hai, còn mình và gia đình ở tầng một.
Nguyên Nam Khê lập tức ký hợp đồng nửa năm, trả luôn tiền nhà sáu tháng. Chủ nhà không lấy tiền cọc, chỉ đơn giản trao đổi thông tin liên lạc, đưa chìa khóa rồi xuống nhà dưới. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Cô thu dọn qua loa, để vali sát tường, xách theo chiếc túi da màu đen kiểu dáng tối giản mang từ Ý về rồi ra ngoài.
Bước nhanh đến cổng khu nhà, cô tiếp tục bắt xe.
Trên đường đi, cô dặn tài xế dừng lại một lúc khi đi ngang qua tiệm hoa, tranh thủ vào chọn hai bó hoa ly tươi.
Bố mẹ cô khi còn sống rất thích hoa ly — nói là thích ý nghĩa trăm năm hòa hợp, gia đình ấm êm.
Cô không vội đến nhà cậu để xem thư tuyệt mệnh của bố mẹ, mà quyết định đi viếng mộ trước.
Cậu cô từng gọi điện cho cô, nói rằng bố mẹ cô đã tự sát.
Nhà nợ nần chồng chất, chủ nợ kích động, sợ khi làm tang lễ sẽ có người tới phá rối, nên đã đưa đi hỏa táng sớm rồi âm thầm chôn cất trong nghĩa trang, tránh để xảy ra thêm chuyện.
Nghĩ đến việc mình không kịp gặp bố mẹ lần cuối, lòng Nguyên Nam Khê nghẹn lại như bị thứ gì chặn nơi cổ họng.
Cậu chỉ gọi điện báo tin cho cô sau khi lo xong hết hậu sự hai ngày.
Nói là vì nghĩ cho cô, sợ cô còn nhỏ, chưa trải sự đời, không nên chứng kiến những chuyện quá đau đớn. Cô thấy có chút kỳ lạ, nhưng lúc đó cũng không nghĩ nhiều.
Nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô xa, xây trên một dải đồi thoai thoải, nhìn ra những đường nét gồ ghề không rõ ràng của địa hình.
Nguyên Nam Khê ôm hai bó hoa ly bước xuống xe, men theo con đường lát đá tìm đến tấm bia đá nơi cha mẹ yên nghỉ. Hai cái tên khắc liền kề nhau trên mặt bia, nét khắc vẫn còn mới, chỉ là không gắn ảnh đen trắng.
Hốc mắt cô đỏ hoe trong khoảnh khắc.
Cô khụy gối xuống, nhẹ nhàng đặt hai bó ly cạnh bia mộ.
Giờ này nghĩa trang vắng lặng, không một bóng người. Ánh nắng cuối ngày dịu dàng đổ xuống, phủ một lớp vàng nhạt lên bãi cỏ xanh mướt, soi sáng cả những nụ cười tĩnh lặng trong khung ảnh trên các bia mộ khác.
Trước mắt Nguyên Nam Khê mờ đi, như bị sương phủ. Cô không nhìn thấy ánh sáng nữa.
Gió lành lạnh từ bốn phía kéo tới, từng đợt nhỏ lướt qua da, mang theo hơi nước mỏng. Da cô ướt, hốc mắt cô cũng vậy.
Hình như... lại bắt đầu mưa phùn rồi.
Khi đến nhà cậu, Nguyên Nam Khê đã kịp thu lại cảm xúc.
Cô gõ cửa, người mở ra là mợ, ánh mắt và thái độ còn lạnh nhạt hơn trước kia. Cô chỉ khẽ gọi một tiếng: “Mợ ơi.” rồi bước vào nhà, đợi cậu đưa di thư của cha mẹ, xong là định đi ngay.
Cậu cô – Tô Triệu Huy cười gượng, cố giữ vẻ thân thiện: “Ở lại ăn bữa trưa đã.”
Nguyên Nam Khê siết chặt túi hồ sơ nhựa trong suốt màu xanh đang cầm, lắc đầu nói: “Thôi ạ, con còn chút việc chưa xong.”
Tô Triệu Huy vò tay, vẻ mặt lộ rõ do dự: “Vậy… con đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu không thì…”
Chưa kịp nói xong bốn chữ “ở lại trong nhà”, đã bị mợ cô bóp chặt tay một cái, cứng rắn ngắt lời ngay tại chỗ.
Nguyên Nam Khê hiểu rõ nơi này chẳng hoan nghênh mình, cô dời mắt đi, giọng bình thản: “Con tìm được rồi, cậu không cần lo.”
Khi cánh cửa biệt thự khép lại sau lưng, cô vẫn còn nghe thấy tiếng mợ cao giọng đầy bực tức: “Tô Triệu Huy, anh vừa rồi là có ý gì? Chuyện nhà nó giờ thành ra thế nào anh còn không biết, còn muốn…”
Nguyên Nam Khê không muốn nghe nữa, bước chân vội vã rời khỏi nơi ấy.
Đứng bên vệ đường, ôm chặt túi hồ sơ đựng di thư cha mẹ, cô lại không biết mình nên đi đâu.
Cô cho bản thân hai phút để tống khứ hết những cảm xúc tồi tệ, rồi vẫy một chiếc taxi, bảo tài xế chở đến bệnh viện.
Bây giờ, người thân duy nhất còn lại của cô chỉ có Miểu Miểu.
Trên xe taxi, Nguyên Nam Khê không dám mở di thư ra xem, chỉ định khi nào về đến khu căn hộ mới lặng lẽ đọc.
Sắp đến nơi, cô thấy bên ngoài bệnh viện bị báo giới vây kín. Cô vội nhắc tài xế tấp vào lề, nói sẽ xuống ở đây.