“Giờ cậu…”
“Mình đang ở khách sạn.”
“Ừ, chỉ cần cậu có chỗ ở là được rồi.” Lương Tân Nguyệt ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vị trí mình vừa chia sẻ là một khu chung cư nhỏ, không phải loại cao cấp gì đâu, nhưng giá thuê rất rẻ, khoảng một ngàn tệ một tháng. Mình nghĩ giờ cậu có thể cần đến.”
“Cảm ơn cậu nhiều, Tân Nguyệt.” Nguyên Nam Khê chân thành nói lời cảm ơn. Cô thật sự cần. Nếu cứ tiếp tục ở khách sạn như đêm nay, tình hình tài chính hiện tại của cô căn bản không thể duy trì nổi. Nghĩ vậy, cả đám phóng viên muốn phỏng vấn cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Giữa hai người rơi vào một khoảng im lặng ngắn.
Nguyên Nam Khê đang định chủ động chào kết thúc cuộc gọi, tránh làm phiền Lương Tân Nguyệt nghỉ ngơi, thì cô lại lên tiếng trước.
“Nam Khê… mình có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Trong ấn tượng của cô, mỗi lần Lương Tân Nguyệt nói chuyện với mình đều mang theo chút dè dặt. Nguyên Nam Khê đáp: “Tất nhiên rồi, tụi mình là bạn mà.”
Lần này, Lương Tân Nguyệt không giấu mục đích chính của cuộc gọi. Cô điều chỉnh giọng, hỏi thẳng: “Nam Khê, cậu tối nay thật sự lên xe của Vân tổng à?”
“Hử?” Nguyên Nam Khê nhất thời chưa hiểu “Vân tổng” là ai.
“Mình nói là Vân tổng của công ty mình, Vân Kha.” Lương Tân Nguyệt nói rõ hơn, rồi lại hỏi: “Thật sao, Nam Khê?”
Nguyên Nam Khê hít sâu một hơi, không phủ nhận mà ngầm thừa nhận: “Tân Nguyệt, sao cậu biết?”
Lương Tân Nguyệt ngập ngừng vài giây, rồi giọng lập tức lạnh đi: “Hot search.”
Thì ra là thật.
Lương Tân Nguyệt khẽ bật cười, mang theo chút tự giễu. Cô vừa về đến nhà, cởi bỏ áp lực công việc và vẻ ngoài gượng cười, chỉ còn lại sự mỏi mệt trơ trọi.
Cũng đúng thôi. Người như Nguyên Nam Khê, giống như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, dù cả vương quốc có sụp đổ, thì vẫn sẽ có hoàng tử hay hiệp sĩ đến bảo vệ cô.
Cô và người ấy, rốt cuộc vẫn không giống nhau.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lương Tân Nguyệt, Nguyên Nam Khê cũng mở hot search lên xem. Từ khóa đã leo thẳng lên top, nhưng tiêu đề chỉ viết rằng cô nghi là đã lên xe của Vân Kha, chỉ là nghi ngờ, chưa có bằng chứng xác thực.
Cô đắn đo một lúc, nghĩ xem có nên liên hệ với Vân Kha để bàn cách xử lý chuyện này hay không. Nhưng giờ đã quá muộn, thật không tiện làm phiền. Hơn nữa, dù là qua tiếp xúc ngắn ngủi hay từ những gì Phương Viễn Viễn và Lương Tân Nguyệt nói trong điện thoại, thân phận của Vân Kha chắc chắn không đơn giản, người như cô ấy ắt hẳn đã có đội ngũ xử lý truyền thông riêng.
Việc duy nhất Nguyên Nam Khê có thể làm bây giờ là: nếu Vân Kha cần làm rõ chuyện gì gấp, cô sẽ sẵn sàng phối hợp.
Không biết là vì ăn đã no, hay là vì chuyện này khiến tâm trạng trở nên lửng lơ, bàn ăn trước mặt đầy ắp những món ngon mà cô cũng không thể nuốt nổi nữa. Cô gọi xuống lễ tân bảo có thể lên dọn bàn.
Chưa đến hai phút sau, người phụ nữ lúc nãy lại đến. Nguyên Nam Khê ra mở cửa cho bà.
Lúc dọn bàn, người phụ nữ thấy thức ăn gần như vẫn còn nguyên, có phần ngập ngừng, tay nắm lấy vạt áo: “Nguyên tiểu thư, mấy món này nếu cô không dùng nữa… tôi có thể gói lại mang về được không? Phí phạm thế này thật đáng tiếc…”
Theo quy định khách sạn thì không được phép, trừ khi khách đồng ý. Bà chỉ muốn mang về cho con mình ăn.
Nguyên Nam Khê gật đầu: “Được chứ.”
Cô cũng không thích lãng phí. Nếu là tự mình gọi món, cô sẽ cân nhắc theo khẩu phần, tuyệt đối không đặt quá nhiều như thế này.
“Cảm ơn Nguyên tiểu thư.” Trong mắt người phụ nữ ánh lên sự xúc động, gần như sắp rơi lệ. Bà lại cẩn thận hỏi thêm: “Có thể làm phiền Nguyên tiểu thư viết cho tôi một tờ giấy xác nhận được không?”
Nguyên Nam Khê lục túi, nhưng không tìm thấy bút. Cô lấy ra một tấm danh thϊếp đơn giản từng được in bên Ý, trên đó có tên cô, thông tin học viện, và một bức ảnh nhỏ đưa cho bà: “Dùng cái này được chứ?”
Cuối cùng, tấm danh thϊếp đó được lễ tân giữ lại.
Trên đường lái xe về căn hộ độc thân mà mình hay ở, Vân Kha mới biết đến chuyện hot search.
Một trong đám bạn trời đánh của cô – Giang Khiết – gọi điện tới.
“Mau khai thật đi, tin hot search kia có phải thật không?” Giang Khiết chẳng vòng vo, mở miệng đã vào thẳng vấn đề.
Vân Kha vừa cầm lái vừa nhíu mày, bị làm phiền giữa đêm đã đủ bực, lại còn gọi lúc cô đang lái xe: “Hot search gì?”
“Đang lái thì khỏi xem, cũng chẳng quan tâm. Cúp máy đây.”
“Ê đừng mà!” Giang Khiết quýnh lên, giọng bén như tiếng phanh gấp.
“Vân Kha, Vân tổng, để tôi kể cậu nghe!”
Vân Kha không rảnh tay để dập máy, lười biếng đáp một tiếng: “Ừm.”
Giang Khiết hạ giọng như tra cung: “Cậu nói thật đi, có phải cậu vừa dụ được Nguyên Nam Khê lên xe không?”
Tay Vân Kha khựng lại một chút. Cô dứt khoát ngắt máy, tấp xe vào lề, mở điện thoại ra xem hot search.