Yêu Tinh Mê Hoặc Của Nhiếp Chính Vương, Sủng Tận Mạng

Chương 18

Con mèo nhỏ này, cũng có chút cá tính đấy.

Lâm Chấp vốn định phát cáu, nhưng đôi tay kia nắm lấy tay mình lại mềm mại ấm áp, hắn ngẫm nghĩ một chút cũng nén giận xuống.

Chỉ là… con mèo nhỏ này không biết ôm lấy cái đùi to vững chắc như hắn mà lại cứ thích cùng người nhà mình nghĩ mấy biện pháp vô dụng gì đó.

Nếu nàng thực sự nghĩ ra được cách hay thì hôm nay hắn sẽ tha cho nàng. Còn nếu không nghĩ ra được gì, khi trở về hắn nhất định sẽ trói nàng lên giường, đánh mông nàng thật mạnh.

Tốt nhất là đánh cho nàng khóc, như vậy nước mắt mỹ nhân dùng để mài mực cũng có luôn rồi.

Trong phòng mọi người đều đang chờ Cảnh Ninh hầu nghĩ cách. Nhưng Cảnh Ninh hầu chỉ là một võ tướng, chỉ biết cầm quân đánh trận, không khéo đối phó mưu lược đa đoan.

Hiện giờ thiên hạ thái bình, Cảnh Ninh hầu dù có một tấm lòng trung nghĩa cũng chẳng được trọng dụng.

Cuối cùng Thẩm Từ lên tiếng: "Chi bằng để ta về nói với phu quân, nhờ phu quân nghĩ giúp nhà ta một cách."

Phu quân của Thẩm Từ là hộ bộ thị lang. Hai người tình cảm mặn nồng, là đôi phu thê được người trong kinh thành ngưỡng mộ. Chỉ là trong nguyên tác hộ bộ thị lang vẫn mãi không được thăng chức, xem ra cũng chẳng phải người thích hợp để bước sâu vào quan trường.

Thẩm Xu mím môi, thầm nghĩ: chẳng trách trong nguyên tác cả nhà này chết thảm đến vậy, hóa ra là không có lấy một người nghĩ ra được cách đối phó.

Nàng vừa định nâng chén trà lên uống một ngụm nước, thì trước mặt đã đưa tới một bàn tay, là Lâm Chấp.

Hắn đưa chính chén trà của mình tới. Thẩm Xu không nghĩ nhiều, lại thuận thế mượn tay hắn uống một ngụm.

Lâm Chấp thu tay về, lại uống thêm một hớp, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Uống xong, hắn thấy Thẩm Xu mím môi lên tiếng: "Ta có một cách."

Cả nhà đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng.

Thẩm Xu khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi nói: "Muốn có thanh danh tốt. Từ nay phủ Cảnh Ninh hầu mở thiện đường, giúp đỡ dân chúng, mượn đó nâng cao danh vọng của phủ Cảnh Ninh hầu."

"Hoàng thượng là người gϊếŧ cha để đăng cơ, lúc đăng cơ bị dân chúng mắng chửi không ít, nên từ khi lên ngôi đến nay người đặc biệt xem trọng thanh danh, cũng hay cất nhắc những đại thần có danh tiếng tốt trong dân gian."

"Hiện tại phụ thân cần được hoàng thượng chú ý. Nhưng thiên hạ bây giờ đã thái bình, không còn cơ hội lập công nơi sa trường, phụ thân lại khó có thành tích chính trị rõ rệt trong thời gian ngắn nên chỉ có thể dùng cách này."

"Chỉ làm việc tốt thì chưa đủ, còn phải biết truyền bá. Đến lúc đó phụ thân có thể mời vài người kể chuyện, để ở quán trà, tửu lâu tuyên truyền những việc tốt mình đã làm, cũng như kể lại chuyện năm xưa phụ thân kháng địch nơi biên cương. Hoàng thượng nghe thấy thì nhất định sẽ coi trọng phụ thân hơn."

Thẩm Xu vừa dứt lời, cả nhà Cảnh Ninh hầu đều ngây người. Họ đã nghĩ đủ mọi cách, duy chỉ có việc nâng cao danh vọng là chưa từng nghĩ tới.

"Rất có lý!" Cảnh Ninh hầu là người đầu tiên kinh hô.

Phu nhân Cảnh Ninh hầu cũng nói: "Trước kia phủ chúng ta từng làm việc thiện, cũng có quyên bạc cho thiện đường."

"Chỉ quyên bạc thì chưa đủ, chi bằng chúng ta mở luôn một thiện đường hoặc mở y quán chẳng hạn." Thẩm Từ cũng tiếp lời.

Cả nhà đều là người lương thiện, nói đến chuyện này liền rôm rả không ngớt, duy chỉ có Thẩm Kiêu vẫn cúi đầu lặng thinh. Thỉnh thoảng ngẩng lên, cậu không phải nhìn người nhà, mà là lén lút liếc nhìn Lâm Chấp.

Lâm Chấp biết Thẩm Kiêu đang nhìn mình, nhưng hắn lười để ý tới đứa trẻ này. Hắn chỉ cúi đầu, như có chút thất vọng mà nghịch đôi tay trắng nõn mềm mại của Thẩm Xu.

Phủ Cảnh Ninh hầu nếu được sủng ái, lại có tiếng tốt trong dân gian thì thái tử muốn ra tay cũng phải cân nhắc đến hoàng thượng trước, rồi mới đến phản ứng của dân chúng. Hai tầng áp lực như thế, đâu dễ muốn làm gì thì làm.

Quả là một biện pháp hay… Con mèo nhỏ này đã nghĩ ra được cách đối phó, vậy tối nay hắn không thể đè nàng lên giường mà đánh mông được rồi.

Thế nhưng… ánh mắt hắn lại không tự chủ mà liếc sang vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Thẩm Xu, rồi lại dời xuống phần đẫy đà dưới vòng eo ấy.

Chỉ cần hắn muốn thì sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội…

Chờ đến khi cả nhà bàn bạc gần xong thì cũng đã xế chiều. Lâm Chấp ngồi một bên xem náo nhiệt đến mỏi, tiện tay cầm chén trà bên cạnh đã nguội lạnh lên, vừa định uống liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Xu đang nhìn mình.

Thẩm Xu giơ tay lên, dùng hai tay nắm lấy bàn tay đang cầm chén của Lâm Chấp. Tay hắn lạnh buốt, khiến nàng khẽ nhíu mày, trong lòng không vui.

Đã lạnh thế rồi mà còn uống trà nguội sao?

Thế là nàng liền nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay một của hắn ra khỏi chén trà.

Lúc đầu Lâm Chấp còn khẽ kháng cự, nhưng lại bị nàng lườm một cái đầy trách móc. Hắn suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn để nàng tháo ra.