Yêu Tinh Mê Hoặc Của Nhiếp Chính Vương, Sủng Tận Mạng

Chương 19

Ngay sau đó, nàng cầm lấy chén trà, cố ý giữ nó cách xa khỏi tay hắn.

Không cho uống nữa.

Lâm Chấp bật cười. Hắn vốn chỉ tùy tiện nuôi dưỡng một con mèo nhỏ, không ngờ lại là một con mèo quản gia.

Thẩm Xu lại sai người hầu đun nước nóng, pha trà mới, rồi đưa cho hắn.

Lâm Chấp cầm lấy chén trà vừa được đưa tới, thong thả thổi nhẹ lớp bọt trà phía trên.

Không hiểu sao hắn cảm thấy chén trà này hình như ngon hơn chén vừa nãy rất nhiều.

Phía xa, Thẩm Kiêu vẫn luôn giữ sắc mặt u ám nhìn từng hành động của Thẩm Xu và Lâm Chấp, trong mắt dày đặc một tầng u sầu.

Chỉ là chẳng mấy ai để tâm đến cậu. Đúng lúc ấy, cuối cùng cả nhà cũng bàn bạc xong, trời cũng đã gần hoàng hôn, Thẩm Xu và Lâm Chấp cũng đến lúc phải rời đi.

Nàng đứng dậy nói: “Cha, nương, tỷ tỷ, A Kiêu, con xin theo vương gia hồi phủ trước.”

Cảnh Ninh hầu há miệng như muốn giữ nữ nhi ở lại. Dù gì thì tiếng tăm của Bắc An Vương cũng không tốt lành gì, ông khó lòng yên tâm được.

Thế nhưng Thẩm Xu lại chẳng nói lời nào, ông nhất thời cũng không tiện mở miệng, chỉ đành im lặng tiễn hai người ra khỏi phủ.

Đến lúc chia tay, cả nhà đều trầm mặc, đưa tiễn hai người đến tận cổng mới quay người trở vào.

Trước đó trong phủ, vì sợ người nhà lo lắng mà Thẩm Xu không dám mở miệng cầu xin Lâm Chấp. Đợi đến khi đã ra ngoài, ngồi lên xe ngựa rồi, nàng mới nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Chấp, ngồi vào lòng hắn: “Vương gia.”

Lâm Chấp nhướng mày.

“Vương gia, ta muốn quay lại nói riêng mấy lời với cha nương, xin vương gia cho phép được không?”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh, nơi ngực cũng khẽ cọ nhẹ lên l*иg ngực hắn.

Lâm Chấp cúi mắt nhìn người đang làm nũng trước mặt, bỗng thấy không vui.

Hôm nay là lần thứ mấy nàng dùng chiêu này rồi?

“Không được.” Tuy nói là vậy nhưng tay hắn lại vô thức siết lấy eo nàng: “Hôm nay nàng dùng chiêu này nhiều quá rồi.”

Chậc, quyến rũ người ta mà cũng không biết đổi chiêu sao?

Mắt Thẩm Xu sáng bừng lên, ý hắn là dùng chiêu khác thì được đúng không?

Nàng trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Chấp.

Ánh mắt giao nhau, Lâm Chấp bỗng cảm thấy đôi mắt đào hoa kia có chút mông lung mê hoặc. Hắn bình thản chờ xem nàng định làm gì.

Khoảnh khắc sau, đôi môi Thẩm Xu đã khẽ chạm lên môi hắn.

Không hiểu vì sao hắn đột nhiên thấy hơi căng thẳng. Nhưng rất nhanh hắn liền biết mình căng thẳng uổng công.

Bởi vì… nụ hôn ấy chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rồi rời đi ngay.

Không có sự quấn quýt lưu luyến, cũng chẳng có chút dây dưa giao hòa nào, lại càng không có lấy một tia mập mờ nảy sinh.

Nếu dùng một từ để hình dung nụ hôn vừa rồi thì chính là: lấy lệ.

Lấy lệ đến mức khiến người ta chỉ muốn đánh nàng một trận cho hả giận.

Con mèo nhỏ vô tình này, chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân, chưa từng để tâm đến hắn.

Thế mà nàng lại còn tưởng mình đã hi sinh điều gì to tát lắm, nắm chặt lấy vạt áo hắn, tràn đầy mong chờ hỏi: “Vương gia, được chưa?”

Lâm Chấp bỗng cảm thấy vô vị tột cùng, ngẩng mắt lên: “Đi đi.”

Thẩm Xu được cho phép, liền hớn hở bước xuống xe ngựa, quay về tìm người nhà.

Lâm Chấp nhìn dáng vẻ nàng vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên của nàng mà trong lòng càng thêm bực bội.

Mỗi lần con mèo nhỏ này đến tìm hắn thì hoặc là căng thẳng đến mức hàng mi khẽ run, hoặc là trầm lặng như mặt nước phẳng lặng, chưa từng có lần nào lại vui vẻ rạng rỡ như thế này.

Một cảm giác hụt hẫng dâng lên không báo trước. Hắn hé miệng, rất muốn bảo xa phu đánh xe quay về vương phủ.

Một con mèo nhỏ không quấn người, không dụ dỗ người thì phải để mặc nó ra ngoài chịu khổ một phen, đến khi hiểu ra chỉ có ôm chặt lấy đùi hắn mới có thể sống yên ổn, lúc ấy mới biết khóc lóc quay lại cầu xin hắn.

Thế nhưng mệnh lệnh đã lên đến miệng rồi lại làm sao cũng không nói thành lời.

Mãi sau, hắn mới khẽ giơ tay lên, chạm vào đôi môi vừa bị Thẩm Xu hôn.

Cảm giác mềm mềm ấm ấm ấy dường như vẫn còn vương vấn trên môi. Hắn đưa đầu lưỡi liếʍ nhẹ, luôn cảm thấy nơi đó còn sót lại một chút dư vị đặc biệt nào đó, một hương vị khác hẳn với tất cả những gì hắn từng nếm trải.

Không ngờ là...

Lại có chút... không nỡ.

Thôi được rồi, vậy thì chọc ghẹo con mèo nhỏ này thêm vài hôm nữa rồi hẵng vứt bỏ.



Thẩm Xu nhanh chân chạy về phủ Cảnh Ninh hầu, cả nhà vẫn chưa tan, thấy nàng trở lại thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Vương gia vừa mới cho phép ta trở về nói vài lời với mọi người.”

Cảnh Ninh hầu nghe nữ nhi nói muốn trò chuyện đôi ba câu cũng phải được người khác đồng ý, trong lòng chua xót khôn nguôi: “A Nhiêu cứ yên tâm, là cha trước kia quá an nhàn. Chờ cha khôi phục lại địa vị trong triều, nhất định sẽ đón con ra khỏi vương phủ!”