"Ta biết mà, vương gia đối xử tốt với ta nhất." Thẩm Xu lại xích lại gần, mềm mại làm nũng.
Thôi được.
Để chuyện nước mắt mỹ nhân tính sau cũng chẳng sao.
Hai người cứ thế một đường tới phủ Cảnh Ninh hầu. Thẩm Xu là người xuống xe trước, sau đó vươn tay về phía Lâm Chấp đang ngồi trong xe.
Lâm Chấp cụp mắt nhìn bàn tay ấy, khẽ đặt tay mình vào, mượn lực của Thẩm Xu mà bước xuống xe, cùng nàng bước vào Cảnh Ninh hầu phủ.
Cảnh Ninh hầu cùng phu nhân vừa hay biết Thẩm Xu trở về, vội vàng ra tận cửa nghênh đón, lại thấy cả Lâm Chấp cũng đến bèn cúi người hành lễ với hắn.
Lâm Chấp chỉ khẽ “ừ” một tiếng, ý bảo họ đứng lên. Sau đó, hầu gia và hầu phu nhân tỏ ra có phần dè dặt, mời hai người vào trong rót trà dâng lên.
Lâm Chấp vừa cầm chén trà lên, chuẩn bị uống, lại chợt nhớ điều gì đó, liền đưa chén trà về phía Thẩm Xu: "Thử độc."
Thẩm Xu thử độc cho Lâm Chấp cả buổi sáng, đã quen rồi. Nàng mượn tay hắn khẽ uống một ngụm.
Lâm Chấp lúc này mới hài lòng rút tay về, còn xoay chén trà một vòng, đem đúng chỗ nàng vừa uống áp lên môi mình, nhấp một ngụm trà.
Chờ đến khi Cảnh Ninh hầu, phu nhân, tỷ tỷ Thẩm Xu là Thẩm Từ và đệ đệ Thẩm Kiêu đều có mặt, Thẩm Xu mới khẽ quay sang nhìn Lâm Chấp, nhẹ giọng nói: "Vương gia, ta muốn nói vài lời với người nhà, kính xin vương gia tạm lánh."
Lâm Chấp từ tốn uống một ngụm trà, rồi khẽ “chậc” một tiếng: "Vài hôm trước còn quyến rũ bổn vương, một mực thề sống thề chết muốn làm người của bổn vương, giờ về tới phủ Cảnh Ninh hầu lại chẳng muốn làm người của bổn vương nữa sao?"
Con mèo nhỏ này đúng là vô tình vô nghĩa.
Hắn nói rất nhỏ, người xung quanh chỉ tưởng hai người đang thì thầm thân mật.
Cảnh Ninh hầu cùng phu nhân nhìn mà chẳng dám chắc từ khi nào nữ nhi mình lại thân thiết với Bắc An vương đến thế?
Danh tiếng Bắc An vương ở kinh thành xưa nay chẳng mấy tốt đẹp, chẳng lẽ nữ nhi mình vừa thoát khỏi miệng sói lại rơi vào hang hổ?
Thẩm Xu biết Lâm Chấp là không muốn đi ra. Nàng cụp mắt trầm ngâm chốc lát rồi nắm lấy tay hắn khẩn cầu: "Vậy xin vương gia, dù có nghe thấy điều gì cũng xin đừng mở miệng, đừng truyền ra ngoài, đừng ngăn cản bọn ta... và cũng đừng nổi giận, được không?"
"Được thôi." Lâm Chấp nhìn đôi tay thon dài trắng mịn kia, ra vẻ khó xử mà lên tiếng.
Thẩm Xu thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của cả nhà, Thẩm Xu đứng dậy hành lễ với phụ mẫu: "Nữ nhi bất hiếu, xin phụ mẫu trách phạt."
"Ngày ấy phụ thân và mẫu thân đưa con đi, con không lập tức rời đi, mà tình cờ gặp được Bắc An vương. Vương gia nói sẽ bảo vệ con. Con nghĩ nếu bỏ trốn thì thái tử nhất định sẽ giáng tội xuống phủ Cảnh Ninh hầu, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, con đã theo vương gia trở về vương phủ."
Đây là lý do duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra để phụ mẫu yên lòng.
Nói xong, nàng lén liếc Lâm Chấp một cái, cảm nhận rõ trong ánh mắt hắn toàn là ý cười trêu chọc, nhưng hắn không vạch trần.
Con mèo con này, nói dối đúng là mồm mép trơn tru.
"Haiz..." Phu nhân Cảnh Ninh hầu thở dài một tiếng, nhất thời cũng không biết nên trách cứ gì, bà nhìn Thẩm Xu và Bắc An vương ở cạnh nhau, lại nghĩ đến danh tiếng của Bắc An vương trong kinh thành, liền lo lắng thay cho nữ nhi.
Cảnh Ninh hầu cũng không nói gì, nếu là thời hầu phủ còn hưng thịnh thì không sao, nhưng hiện tại ông cũng chẳng còn chút tiếng nói nào trong triều.
"Nữ nhi à, không trách con, là phụ thân… không thể bảo vệ con được!" Ông thở dài cúi đầu, bộ dạng đầy thất vọng.
Tỷ tỷ Thẩm Từ cũng không biết nên nói gì, chỉ có đệ đệ Thẩm Kiêu siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Ánh mắt Lâm Chấp quét qua từng người trong nhà, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Kiêu.
Chậc, tiểu tử này lại ở Thẩm gia, Thẩm gia này đúng là thú vị thật.
Thẩm Xu không nhận ra ánh nhìn của Lâm Chấp, chỉ tiếp tục nói: "Chỉ là mấy hôm trước thái tử tới tìm con, muốn đưa con trở về, nhưng con không đi. Thái tử liền lấy phủ Cảnh Ninh hầu ra uy hϊếp con. Con đoán chắc hẳn thái tử đã muốn ra tay với hầu phủ, nên con mới đến thương lượng đối sách với phụ mẫu."
Nàng vừa dứt lời, không khí trong phòng lập tức trầm hẳn xuống, ngay cả Thẩm Kiêu cũng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ có Lâm Chấp là thảnh thơi, thong thả cầm lấy tay Thẩm Xu, dùng đầu ngón tay khẽ khàng gãi nhẹ vài cái vào lòng bàn tay nàng.
Thẩm Xu sợ nhột, suýt nữa đã bật cười thành tiếng, trừng mắt liếc Lâm Chấp một cái, nhưng hắn lại cứ cố tình tiếp tục.
May là lúc này người nhà họ Thẩm đều đang cúi đầu suy nghĩ đối sách, không ai chú ý đến bên này. Thẩm Xu không muốn bị người khác biết lúc này mình còn đang đùa giỡn với Lâm Chấp, liền cau mày nắm lấy tay hắn, không cho tiếp tục trêu chọc nữa.