Chẳng ngờ Thẩm Xu nghe vậy lại luýnh quýnh lục lọi trong ngực áo, lấy ra một túi đường nhăn nhúm.
Khi còn ở hiện đại nàng bị hạ đường huyết nên luôn có thói quen mang theo kẹo bên mình. Đến thời cổ đại, thói quen ấy vẫn giữ nguyên.
Nàng chầm chậm mở túi, bên trong là đủ loại kẹo. Nàng chọn lấy một viên kẹo vị bánh ú, đưa tay lên đặt bên môi hắn: "Viên này ngọt lắm, ăn vào là hết đắng ngay."
Lâm Chấp suýt thì bật cười.
Hắn vốn chẳng thể cảm nhận được vị ngọt.
Nhưng dù là vậy, khi bắt gặp đôi mắt dịu dàng mà chân thành của Thẩm Xu, hắn vẫn mở miệng để viên kẹo đó tan chậm rãi nơi đầu lưỡi.
Vẫn vậy, chẳng có vị gì cả.
Thẩm Xu cũng bốc một viên kẹo, bỏ vào miệng mình. Nàng vốn rất thích ăn ngọt, viên kẹo xoay nhẹ nơi đầu lưỡi mềm mại, chẳng bao lâu, vị ngọt liền lan khắp khoang miệng.
Lâm Chấp từng chạm vào môi nàng, biết đôi môi ấy mềm như cánh hoa. Bây giờ viên kẹo nằm trong miệng nàng khiến hắn cảm thấy nó hẳn là ngon vô cùng.
Thế mà viên kẹo vô vị trong miệng hắn lại khiến lòng hắn đột nhiên trỗi lên một tia bực bội.
Hắn rất muốn, rất muốn nếm thử viên kẹo trong miệng nàng, xem xem nó có thực sự ngọt đến thế không.
Ăn xong kẹo, Thẩm Xu quay sang nhìn Lâm Chấp: "Vương gia, hôm nay ta còn phải về nhà, ta về thay quần áo trước được không?"
"Ừ." Lâm Chấp gật đầu đồng ý. Chớp mắt trong lòng hắn liền trống rỗng. Thẩm Xu mừng rỡ đứng dậy khỏi người hắn, rảo bước trở về thay đồ.
Vừa ra khỏi cửa nàng đã gặp Trường Phong. Trường Phong gọi nàng: "Thẩm cô nương, cùng đi ăn cơm nhé?"
Người hầu trong vương phủ thường ăn cùng nhau. Hôm qua Thẩm Xu cũng ăn cùng Trường Phong.
"Không cần đâu, ta vừa ăn xong rồi."
"Ăn cùng vương gia sao?" Trường Phong kinh ngạc hỏi.
"Ừ, vừa rồi vương gia bảo ta thử độc giúp nên ta ăn cùng người rồi." Thẩm Xu sợ hắn hiểu lầm liền vội vàng giải thích.
Giải thích xong lại thấy mình cũng đâu cần phải giấu giếm. Dù sao nàng đến đây cũng là để quyến rũ Lâm Chấp, ngượng ngùng làm gì. Vì vậy, nàng lại nhoẻn miệng cười với hắn một cái.
Nói xong, nàng nhanh chóng trở về phòng thay đồ. Nàng không hề biết, ngay khi nàng quay lưng đi, bên cạnh Trường Phong đã xuất hiện thêm một bóng người.
Kẻ đó lười nhác khoác tay lên vai Trường Phong, giọng cợt nhả: "Chậc chậc, nếu ta không đoán nhầm thì vụ cá cược này ta thắng rồi."
"Còn chưa đủ một tháng, thắng thua cái gì?" Trường Phong gạt tay hắn ra khỏi vai mình.
"Chờ gì nữa? Chắc chắn là ta thắng rồi còn gì."
Nói rồi hắn lại không nhịn được mà lầm bầm: "Nói thật thì vương gia nhà mình kiếm cớ cũng tệ thật, đường đường là độc vương, lại còn viện cớ thử độc để người ta ăn cơm chung? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi vương gia biết giấu vào đâu?"
Vừa nói xong, hắn đã thấy Trường Phong liên tục nháy mắt ra hiệu. Hắn quay đầu lại thì bắt gặp ngay ánh mắt vương gia, người đang đứng cách đó không xa.
Chết cha rồi!
Khi Thẩm Xu từ phòng bước ra, Trường Sinh đang xách đồ nghề chuẩn bị đi dọn nhà xí, còn Trường Phong thì đứng một bên lặng lẽ nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm.
Thẩm Xu thay một bộ váy dài màu đỏ, lại điểm thêm chút phấn son để gương mặt thêm rạng rỡ. Khuôn mặt nàng vốn đã mang ba phần yêu mị, giờ tô điểm thêm liền hiện rõ bảy tám phần. Chỉ chờ nàng trưởng thành thêm chút nữa thì vẻ quyến rũ ấy át cả thiên hạ, e là cũng đủ làm khuynh quốc khuynh thành.
Trường Phong đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho nàng. Hắn định đưa tay đỡ nàng lên, nhưng nàng khẽ xua tay từ chối, tự mình đặt chân bước lên xe, vén rèm chui vào.
Chỉ trong khoảnh khắc một cánh tay vươn ra từ trong xe, kéo nàng vào lòng.
"Vương gia." Nàng không ngờ Lâm Chấp cũng ở trong xe, liền giật mình kêu lên.
"Ừ." Lâm Chấp ôm chặt lấy nàng: "Ta đưa nàng về nhà."
Câu nói này nghe thế nào cũng mang theo mùi vị mờ ám, tuy Lâm Chấp nói rất nghiêm túc nhưng mặt Thẩm Xu vẫn ửng hồng.
Chiếc xe ngựa lắc lư chuyển bánh. Lâm Chấp ôm Thẩm Xu vào lòng như ôm gối ôm. Quả thật có một con mèo nhỏ trong ngực khiến người ta thấy ấm áp lạ thường. Dưới lớp áo thân nhiệt Lâm Chấp cũng dần dần ấm lên.
Thẩm Xu cũng hiểu rõ “trách nhiệm lò sưởi” của mình, liền chủ động nắm lấy tay Lâm Chấp, truyền hơi ấm sang hắn.
Sưởi ấm một hồi vẫn chưa thấy ấm lên, nàng dứt khoát chồng hai tay Lâm Chấp lại, bao lấy, rồi... áp lên má mình.
Hơi thở của nàng ấm nóng, ngưa ngứa, khiến Lâm Chấp nhướng mày, rồi vùi mặt vào hõm cổ nàng.
Thẩm Xu rất sợ nhột, nàng bật cười một hồi mới quay đầu lại, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn Lâm Chấp: "Vương gia, đừng bắt nạt ta."
Có lẽ là vì đôi mắt kia quá đẹp nên kẻ xưa nay có tính khí khó chịu như Lâm Chấp lại hiếm khi buột miệng nói ra một câu: "Được."
Nói xong hắn đã có chút hối hận, không bắt nạt nàng thì biết lấy đâu ra nước mắt mỹ nhân mà mài mực?