Yêu Tinh Mê Hoặc Của Nhiếp Chính Vương, Sủng Tận Mạng

Chương 15: Ngon không?

Thẩm Xu đứng bên cạnh, một lòng một dạ gỡ xương cá cho Lâm Chấp, xương cá phải gỡ thật sạch sẽ, nếu để chủ tử bị hóc thì ắt sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Lâm Chấp ngồi một bên nhìn nàng gỡ được một lúc, bỗng nghiêm túc lên tiếng: "Lạnh."

"Hửm?"

Thẩm Xu theo phản xạ định đi lấy lò sưởi tay cho hắn, nhưng nghĩ đến lát nữa còn phải xin hắn giúp đỡ.

Nàng do dự một chút liền cắn môi rồi nghiêng người áp sát Lâm Chấp.

Lâm Chấp không cản, nàng liền lấy hết dũng khí, ngồi hẳn lên người hắn, mềm mại tựa vào lòng hắn, rồi ngẩng đầu nhìn: "Vương gia còn lạnh không?"

Người trong lòng nhỏ nhắn nhẹ bẫng, chẳng nặng chút nào, Lâm Chấp theo bản năng vòng tay ôm lấy nàng, để hai người gần nhau hơn.

Trong lòng hắn có chút vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ khẽ nói: "Không lạnh nữa."

Dứt lời hắn cúi đầu, cau mày nhìn tay Thẩm Xu vẫn còn dính chút dầu vì vừa gỡ cá.

Thẩm Xu cũng nhìn theo ánh mắt hắn, theo bản năng muốn cầm khăn trên bàn để lau tay, nhưng chiếc khăn đã bị người khác lấy trước một bước.

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, dùng khăn sạch lau đi lớp dầu trên tay nàng.

Hắn lau rất cẩn thận, cả những kẽ tay nhỏ xíu cũng không bỏ qua.

Thẩm Xu cứ cảm thấy kịch bản này có gì đó sai sai. Không phải nàng đến để hầu hạ Lâm Chấp sao? Sao lại thành ra Lâm Chấp đang hầu hạ nàng?

Hai người gần nhau đến mức Lâm Chấp có thể cảm nhận được tóc nàng thỉnh thoảng lướt qua làn da mình.

Hắn ngửi hương thơm trên mái tóc nàng, tâm trạng vô cùng thư thái, lại đưa tay gắp một miếng thịt, đưa đến bên môi nàng.

Thấy nàng chưa ăn, Lâm Chấp nói: "Thử độc."

Thẩm Xu đành phải hé môi, ăn miếng đó.

Sau đó lại có một miếng đậu hũ được đưa đến, nàng cũng ăn luôn.

Hắn đem tất cả các món trên bàn lần lượt cho nàng nếm qua một lượt, rồi mới hỏi: "Ngon không?"

"Ngon." Thẩm Xu liếʍ nhẹ nước xốt bên môi, đáp lời.

Chậc, xem ra là thật sự rất ngon đấy.

Tâm trạng của Lâm Chấp tốt, gắp một miếng thịt đưa vào miệng mình, từ tốn nhai.

Vẫn như mọi khi.

Chẳng có vị gì cả.

Hắn khẽ nhíu mày, lại gắp thêm một miếng nữa, đưa tới miệng Thẩm Xu.

Thẩm Xu ngoan ngoãn ăn vào, đầu bếp trong phủ vốn xuất thân từ ngự thiện phòng, món ăn làm ra đều tươi ngon đậm đà.

Nàng vốn mê ăn ngon, ăn được món thế này liền không kìm được nheo mắt lại, tâm trạng cũng thoải mái hẳn lên.

Lâm Chấp nhìn nàng không chớp mắt, miếng thịt nàng đang nhai, vừa nhìn đã biết là ngon lắm.

Còn mình ăn lại chẳng ngon tí nào.

Thật muốn… ăn thử miếng đang trong miệng nàng kia.

Nhưng miếng đó đã bị Thẩm Xu nuốt mất rồi. Hắn lưỡng lự hồi lâu, lại tiếp tục gắp thức ăn.

Thẩm Xu một miếng, hắn một miếng.

Món ăn qua miệng Thẩm Xu luôn luôn ngon lành, còn đến miệng hắn thì vĩnh viễn chẳng có mùi vị gì.

Thật khó chịu.

Đợi ăn xong bữa, hạ nhân dọn sạch bát đĩa, Thẩm Xu nghĩ bụng mình đã dỗ hắn suốt từng ấy thời gian, chắc hẳn tâm trạng Lâm Chấp giờ cũng tốt lên rồi.

Vì vậy nàng đánh liều nghiêng người qua, vòng tay ôm lấy cổ hắn, mềm mại dựa sát vào người hắn làm nũng: "Vương gia~"

Lâm Chấp thấy nàng nũng nịu là biết có chuyện, khẽ "chậc" một tiếng: "Lần này là muốn bản vương vì ngươi mà đắc tội với thái tử? Hay là hoàng thượng?"

Thẩm Xu hơi đỏ mặt, Lâm Chấp nhìn nàng đỏ mặt thì thong thả ngắm thêm một lát sau đó vòng tay ôm lấy eo nàng.

"Không phải... Ta đã rời nhà bốn ngày rồi, muốn về thăm người nhà để báo bình an một tiếng."

Lâm Chấp vốn chẳng phải người dễ nói chuyện, hắn nhướng mày định từ chối thì cảm nhận được Thẩm Xu đang đưa tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, lại còn rúc cả mặt vào hõm cổ hắn.

Giọng nàng mềm như lụa: "Vương gia~ ta cầu xin người, chỉ cần lần này người cho ta về thì người bảo ta làm gì cũng được."

Hắn nhịn không được bật cười khẽ, nhướng mày nhìn nàng: "Thật sự bảo ngươi làm gì cũng được?"

"Ừm." Thẩm Xu vẫn bám chặt lấy áo hắn, nép vào người hắn.

Lời từ chối vốn đã lên đến môi nhưng Lâm Chấp lại nuốt xuống, mở miệng: "Được."

Thẩm Xu mừng rỡ như muốn nhảy cẫng lên: "Ta biết ngay vương gia là tốt nhất mà."

Thế nhưng, đúng lúc đó Lâm Chấp lại lên cơn, ho sặc sụa không ngừng, Thẩm Xu vội vàng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn thuận khí.

Cơn ho này kéo đến dữ dội, rất lâu vẫn không ngừng, Thẩm Xu kiên nhẫn đỡ lấy hắn, vỗ nhẹ từng nhịp.

Lâm Chấp ho đến mức kiệt sức, mặt đỏ bừng, cả người tựa vào nàng, cùng nàng dựa vào nhau.

Thẩm Xu chẳng làm được gì hơn ngoài ôm lấy hắn, truyền cho hắn chút hơi ấm.

Một lúc lâu sau Lâm Chấp mới ngẩng đầu, lấy ra một chiếc bình thuốc nhỏ từ trong ngực, đổ ra một viên đen sì chậm rãi nhai.

Mùi thuốc vừa xộc lên mũi, Thẩm Xu đã cảm thấy đắng chát, cau mày hỏi hắn: "Đắng lắm à?"

"Đắng." Lâm Chấp nhấm nháp vị đắng nơi đầu lưỡi, hắn chưa bao giờ sợ đắng, vì đây là hương vị duy nhất hắn còn có thể cảm nhận được.