Lý do không có gì khác, khi còn ở hiện đại, bệnh nhân kia từng kể cho nàng nghe về quyển tiểu thuyết gốc, kể rằng sau này nhà mẹ ruột của nữ chính cũng bị thái tử vu cáo, cả nhà bị xử trảm.
Mấy năm gần đây tuy phủ Cảnh Ninh hầu sa sút, nhưng gốc rễ vẫn sâu, thái tử muốn lật đổ thì ắt phải mưu tính từ sớm.
Nếu phủ Cảnh Ninh hầu đối xử tệ với nàng thì thôi, đằng này ai ai cũng tốt với nàng như thế, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ, thấy chết mà không cứu.
Hiện tại người trong phủ vẫn chưa biết âm mưu của thái tử, nàng cần phải quay về báo tin, rồi cùng nhau bàn đối sách.
Dù gì đi nữa chỉ thêm hai ba tháng nữa là mùa xuân đến rồi…
Nàng quyết định xong liền nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Mơ mơ màng màng, nàng bỗng cảm thấy như có ai đó nhẹ nhàng bế lấy mình, nàng cố gắng muốn mở mắt nhưng hoàn toàn không tài nào mở nổi, chỉ có thể mặc cho người kia ôm ấp, xoay chuyển.
"Chậc." Lâm Chấp ôm lấy Thẩm Xu vào lòng, áp mặt vào hõm cổ nàng, rồi khẽ thổi một hơi vào đó.
"Ngươi nửa đêm bỏ bản vương mà đi, bản vương còn phải dậy điều chế thuốc cho ngươi, đúng là lỗ nặng rồi..."
Hắn nhíu mày đưa môi áp sát vào làn da mềm mại kia: "Nên trừng phạt con mèo nhỏ vô tâm này thế nào mới được đây?"
"Hay là... làm ngươi khóc một trận?" Lâm Chấp bỗng cười xấu xa: "Ngươi thấy thế nào?"
Không nghe thấy Thẩm Xu đáp lại, hắn cũng không giận, chỉ từ tốn lấy ra lọ thuốc mỡ vừa chế bôi lên cổ nàng.
Loại thuốc ấy không màu không mùi, bôi xong, hắn nhẹ nhàng đặt nàng trở lại giường, rồi cũng leo lên nằm, vùi mặt vào nơi mềm mại trước ngực nàng.
Thẩm Xu đang say ngủ, hoàn toàn không hay biết, chỉ cảm thấy ngứa ngáy, vô thức muốn tránh đi, lại bị Lâm Chấp ôm chặt không cho nhúc nhích.
Trên người nàng thoang thoảng mùi hương nhẹ sau tắm, Lâm Chấp hít sâu một hơi.
Dễ chịu hơn mùi thuốc trên người hắn nhiều.
Hắn ôm lấy nàng một lúc lâu mới chịu rời khỏi giường, bước ra ngoài.
Vốn định quay về phòng ngủ, nhưng nghĩ ngợi một chút, Lâm Chấp lại đổi ý, quyết định đi tắm.
Tắm rửa xong, hắn đưa tay lên, cẩn thận ngửi lấy cánh tay mình.
Vẫn là mùi thuốc.
…
Hôm sau, Thẩm Xu vừa thức dậy liền phát hiện vết hồng nơi cổ mình đã hoàn toàn biến mất.
Nàng có chút nghi hoặc, nhưng không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện không quan trọng đó. Nàng muốn đến cầu xin Lâm Chấp cho mình trở về phủ Cảnh Ninh hầu một chuyến.
Khi nàng đến phòng Lâm Chấp, hắn đã tỉnh. Rõ ràng tối qua hắn không ngủ ngon, sắc mặt mang vẻ uể oải, yếu ớt. Thẩm Xu tự nhiên bước tới hỏi: "Tối qua vương gia ngủ không ngon sao?"
Lâm Chấp ngẩng đầu nhìn cổ nàng, nơi ấy đã không còn dấu vết gì, rồi mới khẽ "ừ” một tiếng.
"Vậy vương gia ngủ thêm một lát nữa nhé?"
"Không ngủ được."
Trong lòng Thẩm Xu có điều cần nhờ, liền suy nghĩ một hồi rồi đề nghị: "Vậy để ta dỗ vương gia ngủ nhé?"
Chậc, con mèo nhỏ cuối cùng cũng có chút lương tâm rồi.
Dù trong lòng nghĩ thế nhưng vẻ mặt Lâm Chấp vẫn thản nhiên lạnh nhạt.
"Lên đây."
Thẩm Xu nghe lệnh, cởϊ áσ ngoài và giày rồi chui vào chăn của Lâm Chấp, chui vào lòng hắn.
Nàng mềm mềm nhỏ nhắn, vừa khéo lọt vào vòng tay hắn, khiến hắn có chút hài lòng mà hơi nheo mắt lại.
Thẩm Xu hơi chống người lên, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dỗ dành hắn ngủ.
Lâm Chấp bị vỗ một lát thì lại nhíu mày, dùng cổ cọ vào tóc nàng: "Không được."
"Ngủ không được."
Thẩm Xu nghĩ một lát, rồi hỏi: "Vậy ta kể chuyện cho vương gia nghe nhé?"
"Được."
Lâm Chấp đồng ý, Thẩm Xu ngẫm nghĩ rồi chọn một câu chuyện tình yêu trong đầu để kể cho hắn nghe.
Lâm Chấp nhắm mắt lại, dù là câu chuyện yêu đương ngây ngô đến buồn cười thì hắn vẫn nghe rất nghiêm túc.
Nhất là vì có nàng nằm trong lòng nên thân thể dần ấm lên, giọng nàng nhẹ nhàng dịu dàng, hơi thở phả vào người khiến hắn thấy vừa nóng vừa ngứa.
Không biết đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết là khi tỉnh lại lần nữa thì nàng lại không còn ở trong lòng hắn nữa.
Hắn không vui, nhướng mắt nhìn lên, thấy Thẩm Xu lại đang đọc sách.
Trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng màu hồng phấn, những ngón tay trắng ngần lật từng trang giấy đã cũ trong tay.
Một luồng nắng ấm chiếu lên gương mặt nàng, khiến cả người nàng trở nên rạng rỡ, xinh đẹp lạ thường.
Con mèo nhỏ này đẹp thế, nếu một ngày nào đó hắn chơi chán rồi thì e là cũng thấy tiếc mà chẳng nỡ vứt bỏ.
Thẩm Xu cảm nhận được Lâm Chấp đã tỉnh lại, liền đặt sách xuống, bước đến bên giường hắn.
"Muốn ta hầu hạ vương gia rời giường không?"
"Ừ."
Thẩm Xu đưa tay đỡ Lâm Chấp ngồi dậy, giúp hắn mặc y phục, rửa mặt.
Sau đó lại hầu hạ hắn dùng bữa.
Theo quy củ trong phủ, khi vương gia ăn cơm cần có hạ nhân đứng hai bên dâng món, gắp thức ăn cho vương gia.