Yêu Tinh Mê Hoặc Của Nhiếp Chính Vương, Sủng Tận Mạng

Chương 13: Dù sao… mèo con không ngoan nữa thì vứt đi là được

Dù sao… mèo con không ngoan nữa thì vứt đi là được.



Thẩm Xu đọc xong sách, trong lòng cũng đã có đại khái một kế hoạch kiếm tiền.

Sau đó nàng quay đầu nhìn sang Lâm Chấp.

Lâm Chấp vừa cất lọ thuốc, còn chưa kịp nhắm mắt thì ánh mắt đã chạm phải cái nhìn của Thẩm Xu.

Hai người đối diện nhau trong giây lát, Thẩm Xu đứng dậy đi tới bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho hắn: "Vương gia còn lạnh không?"

"Ngủ không được vì lạnh sao?" Nàng đưa tay luồn vào trong chăn của Lâm Chấp hỏi.

Lâm Chấp không đáp, con mèo nhỏ vừa rồi không đến với hắn ngay là hắn đã giận rồi.

Đã giận thì hắn sẽ không chủ động nói chuyện với nàng.

Chăn của Lâm Chấp lạnh toát.

Trên người hắn lúc nào cũng lạnh như vậy, chung quy là không tốt cho sức khỏe. Nàng nghĩ ngợi một lát rồi mở miệng: "Nếu Vương gia thấy lạnh, vậy để ta vào sưởi ấm cho người."

Nghĩ đến cái cảm giác mềm mại, ấm áp kia, Lâm Chấp suýt chút nữa liền buột miệng nói "được", nhưng nghĩ thêm một chút lại không thốt ra lời.

Hắn mới là người bị quyến rũ, hắn nên là người nằm yên đợi nàng chủ động dâng tới cửa, cầu xin hắn để sưởi ấm cho hắn.

Thẩm Xu có chút đoán không ra suy nghĩ của Lâm Chấp, nhưng lần trước hắn không từ chối thì lần này chắc hẳn cũng sẽ không cự tuyệt. Nàng suy tính một hồi rồi cởϊ áσ ngoài.

Nàng hỏi: "Vương gia, vậy ta lên giường nhé?"

Lâm Chấp không trả lời, Thẩm Xu liền mặc định là đồng ý.

Nàng lại cởi giày chui vào chăn.

Vừa mới nằm vào, Lâm Chấp liền cảm nhận được hơi ấm lan tỏa trong chăn, vô thức muốn dịch người lại gần nàng, nhưng lập tức nhớ ra phải là nàng đến dụ dỗ hắn mới đúng.

Ngay giây tiếp theo, Thẩm Xu đã rúc vào lòng hắn.

Thân thể này của Thẩm Xu chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn còn mềm mại, nhỏ nhắn, nằm trong lòng hắn vô cùng vừa vặn. Lâm Chấp vô thức ôm lấy nàng, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ nàng.

Mắt hắn vừa hé mở liền thấy vết đỏ mờ trên làn da trắng ngần nơi cổ nàng.

Không đẹp chút nào.

Hắn khó chịu, liền thổi nhẹ vào vết đỏ ấy. Thẩm Xu bị hắn chọc ngứa, bàn tay nhỏ vô thức đẩy hắn ra: "Vương gia."

Lâm Chấp vốn thích ép người ta vào thế khó, nàng càng không muốn hắn trêu chọc thì hắn lại càng muốn trêu chọc hơn, thế là lại càng tiến gần đến nàng.

Dù gương mặt nàng chưa điểm chút phấn son, nhưng vẫn mang theo vài phần mị ý, nhất là đôi mắt đào hoa bị hắn bắt nạt đến đỏ hoe, quyến rũ lạ thường.

"Vương gia, đừng~" Giọng nàng khẽ mềm, mang theo chút nũng nịu, một tay yếu ớt đặt lên ngực hắn.

Đúng là yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác.

Lâm Chấp dừng lại, chỉ còn ôm lấy nàng trong lòng.

Lúc này Thẩm Xu mới thở phào, sợ hắn còn thức mà lại bắt nạt mình nữa, liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn, muốn dỗ hắn ngủ.

Người trong lòng không chỉ ấm áp, mềm mại, biết dụ người mà còn dịu dàng kiên nhẫn dỗ hắn. Lần đầu tiên Lâm Chấp hiểu vì sao trong cung hoàng huynh lại thu nhiều mỹ nhân đến vậy.

Hắn từ từ nhắm mắt lại.

Trước kia Thẩm Xu là bác sĩ tâm lý, thường xuyên gặp bệnh nhân bị mất ngủ, nàng rất giỏi thuật thôi miên, cũng rất hiểu phải làm thế nào để khiến một người dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Nàng dỗ dành hắn một hồi lâu, mới cảm nhận được hơi thở của Lâm Chấp dần trở nên đều đặn.

Nàng lắng nghe nhịp thở ấy, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lâm Chấp khi tỉnh luôn mang đến cảm giác lạnh lẽo, âm trầm, nhưng lúc ngủ rồi gương mặt ấy lại toát lên vài phần thuần khiết và vô tội.

Nàng vốn không quen ngủ cùng người khác, liền nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi người, chống người dậy bước xuống giường.

Trước khi rời đi, nàng sợ hắn lạnh nên còn cẩn thận tìm một lò sưởi tay, lén lút đặt vào trong chăn của hắn.

Khi bước ra khỏi phòng Lâm Chấp, lại đυ.ng ngay một gương mặt đang cười đùa.

"Thẩm cô nương."

Thẩm Xu giật nảy mình: "Ngươi tới tìm vương gia sao? Vương gia ngủ rồi."

"Vương gia thật sự ngủ rồi à?" Trường Sinh ngẩn người, vội hỏi lại.

"Ừm, đã ngủ rồi, ngươi nói nhỏ chút, đừng đánh thức vương gia." Thẩm Xu xoa xoa tay, chuẩn bị trở về phòng mình.

Lại không thấy được trên mặt Trường Sinh đầy vẻ nghi hoặc: "Lạ thật, bây giờ vương gia ngủ dễ dàng đến vậy sao?"

...

Thẩm Xu tắm rửa xong, trở về phòng thì trằn trọc chưa ngủ được.

Nàng cần phải trở về phủ Cảnh Ninh hầu một chuyến.

Nhớ lại lúc mới xuyên qua, vừa mở mắt ra đã thấy cả nhà phủ Cảnh Ninh khóc lóc trước mặt nàng.

Người nhà phủ Cảnh Ninh đều biết kết cục của Thẩm Xu sau khi gả cho thái tử, họ thà làm trái ý thái tử cũng không muốn để nàng gả đi chịu khổ.

Vì vậy sau khi khóc lóc, phu nhân Cảnh Ninh hầu đã đưa cho nàng không ít lộ phí, bảo nàng cầm lấy rồi nhanh chóng bỏ trốn.

Họ đã chuẩn bị sẵn đường lui cho nàng, Thẩm Xu đi theo con đường ấy được nửa ngày thì dần dần suy nghĩ rõ ràng, lại quay về kinh thành, quyết định đến quyến rũ Lâm Chấp.