Qua một lúc lâu, cánh cửa "két" một tiếng mở ra, Thẩm Xu bước vào.
Nàng một tay cầm khay nhỏ, tay còn lại đưa ra đóng cửa.
Đóng xong, nàng nhìn thấy Lâm Chấp đang ngồi trong bóng tối, cẩn trọng hỏi: "Vương gia tỉnh rồi?"
Lâm Chấp không đáp.
Nàng hơi cau mày, lần theo bóng tối đặt khay lên bàn, sau đó xoay người đi tìm đá lửa để thắp nến.
Chẳng bao lâu ánh nến đầu tiên bừng lên.
Lâm Chấp nheo mắt nhìn nàng.
Rồi đến ngọn thứ hai, thứ ba lần lượt sáng lên, ánh sáng dần lan khắp căn phòng. Thẩm Xu vừa định bước đến bên giường thì bỗng nhớ ra mình vừa từ ngoài vào, trên người vẫn còn vương hơi lạnh.
Nàng nghĩ ngợi một chút, liền cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, sau đó bưng bát tiến đến trước mặt Lâm Chấp.
"Vương gia bị bệnh ở phổi, thường hay ho, vừa rồi ta dậy nấu ít nước lê chưng đường phèn cho người. Uống vào có thể dịu phổi, đỡ hơn chút."
Thẩm Xu thấy hắn không đón lấy, liền ngập ngừng hỏi: "Vương gia?"
Lâm Chấp chỉ ngẩng mắt nhìn nàng, trong mắt hắn vĩnh viễn là một tầng âm u lạnh lẽo không tan, người bình thường mà đối diện ánh mắt đó thì sẽ sợ đến phát run.
Thẩm Xu chỉ suy nghĩ chốc lát, rồi bất ngờ cầm muỗng múc một thìa nước lê đưa tay lên đút cho hắn.
Lâm Chấp cúi mắt nhìn bát nước lê đường phèn, ngắm một hồi lâu rồi bỗng nở nụ cười kỳ dị.
Thứ này, không có độc.
Hắn há miệng uống thìa ấy.
Quả nhiên, không có vị gì.
Thẩm Xu lại múc thêm một thìa đút hắn, dù Lâm Chấp uống từng thìa một nhưng sắc mặt vẫn không có chút biểu cảm.
Trong lòng Thẩm Xu không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nước lê mình nấu... dở đến thế sao?
Đợi sau khi đút xong cho hắn, Thẩm Xu thu bát lại, vừa ra khỏi cửa thì thấy trong đáy bát vẫn còn chút nước lê, nàng nghĩ ngợi một lát liền dùng đáy muỗng chấm chút nước cẩn thận liếʍ thử một ngụm.
Trong miệng thoáng vị ngọt dịu, mang theo hương thơm của lê.
Rất ngon.
Nàng có chút khó hiểu.
Sau khi đưa bát đến nhà bếp, trên đường về lại gặp Trường Phong, hắn đưa cho nàng mấy quyển sách, nàng cảm ơn rồi quay lại phòng của Lâm Chấp.
Nàng bước đến hỏi: "Vương gia đã phê xong tấu chương rồi sao?"
Nhắc đến việc này, sắc mặt Lâm Chấp lập tức trở nên ủ ê: "Phê xong rồi."
Thẩm Xu liền gom những tấu chương và giấy tờ trên bàn dọn dẹp cẩn thận. Không bao lâu sau đã đến giờ dùng bữa.
Nàng lại hầu hạ Lâm Chấp ăn cơm. Trong suốt quá trình đó, nàng chăm chú quan sát nét mặt của hắn, nhưng Lâm Chấp vẫn ăn uống không chút biểu cảm.
Nàng hơi nhíu mày, dùng bữa xong trở lại phòng Lâm Chấp thì thấy đối phương đã nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng lặng lẽ bước đến bàn, cầm lấy quyển sách mà Trường Phong đưa, bắt đầu đọc.
Nàng cần kiếm tiền, thật nhiều tiền. Dù là ở đâu, không có tiền thì khó mà xoay xở được.
Nàng nhớ trong nguyên tác có một tình tiết, nhà mẹ đẻ của nữ chính là phủ Cảnh Ninh Hầu bị thái tử hãm hại, cả nhà bị giam vào ngục. Nữ chính muốn đến gặp cha mẹ, quỳ gối cầu xin lính canh cho gặp, nhưng vì không có tiền nên bị đuổi đi, cuối cùng đến một câu từ biệt cũng không thể nói.
Giờ nàng đã xuyên vào thân xác của nguyên chủ, tất nhiên không thể để chuyện ấy tái diễn.
Chỉ là công việc của nàng ở hiện đại là bác sĩ tâm lý, đã đến cổ đại rồi thì chẳng thể dựa vào nghề cũ để kiếm sống được.
Mà quyển tiểu thuyết này nàng cũng chưa từng đọc qua, chỉ nghe bệnh nhân kể lại, sau đó chẳng hiểu sao lại xuyên đến đây, nên nàng cũng không hiểu rõ thế giới này. Vì vậy cần phải đọc sách để tìm hiểu trước.
Vừa đọc sách vừa suy nghĩ xem mình có thể làm được gì, nàng dần chìm đắm trong đó.
Cách đó không xa, Lâm Chấp nhắm mắt chưa được bao lâu thì lại mở ra. Hắn mắc chứng mất ngủ nặng, rất khó đi vào giấc ngủ.
Hắn hé mắt len lén nhìn về phía Thẩm Xu, chỉ thấy được một bên mặt chăm chú đọc sách của nàng.
Chậc, nói là đến quyến rũ hắn, kết quả lại chăm đọc sách hơn cả nhìn hắn.
Không ai từng nói với nàng rằng quyến rũ người khác thì không nên như thế sao?
Hắn có phần không vui, khẽ ho khan hai tiếng.
Trước kia, hễ hắn ho là Thẩm Xu sẽ lập tức đến ôm hắn, vuốt ngực cho hắn dễ thở.
Nhưng lần này thì không.
Thẩm Xu vẫn tiếp tục đọc sách, dường như đã bị cuốn vào thế giới trong sách.
Thậm chí không thèm liếc hắn lấy một cái.
Hắn không vui, theo phản xạ đưa tay lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ đầu giường, đổ ra một viên độc dược. Trước nay mỗi khi không vui, hắn sẽ ăn một viên để cảm nhận cơn đau khi thuốc phát tác.
Cái loại cảm giác đau đớn biếи ŧɦái ấy sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của hắn, khiến cảm quan trở nên nhạy bén, qua đó cảm thấy mình vẫn còn là một người sống thật sự.
Nhưng lần này hắn nhìn viên độc dược hồi lâu, rồi lại không nuốt xuống.
Chẳng qua chỉ là một con mèo nhỏ đến quyến rũ người khác mà thôi, không đáng.