Chậc, thuốc đắng như vậy mà nàng cũng muốn nếm sao?
Lâm Chấp lại bốc thêm một viên, nâng tay đặt lên môi Thẩm Xu.
Có lẽ… có thể khiến nàng khóc vì đắng?
Khóe môi hắn bỗng cong lên, nụ cười xấu xa hiện rõ.
Việc dùng nước mắt mỹ nhân mài mực, có vẻ… sắp thành rồi.
Trong mơ Thẩm Xu cảm thấy trong lòng như có gì đó đang cựa quậy, tưởng là con mèo nàng từng nuôi ở hiện đại, theo bản năng liền siết chặt lại, còn khẽ vuốt vuốt lưng cái thứ đó.
Miệng vô thức lẩm bẩm: "Ngoan, đừng động."
Nàng bảo hắn ngoan.
Trước giờ chưa từng có ai bảo hắn ngoan cả.
Lâm Chấp chau mày, do dự hồi lâu.
Thôi được, nể tình người này vừa ấm vừa mềm… thì hắn ngoan một lần vậy.
Hắn lại chậm rãi bỏ viên thuốc kia trở lại bình, rồi vùi mặt vào lòng nàng.
Vừa ấm, lại vừa mềm.
Một lúc sau, hắn mới đứng dậy đi phê tiếp những tấu chương còn lại.
Chỉ phê được một lát, hắn lại cau mày, cảm thấy có chút lạnh.
Ánh mắt hắn dời về phía Thẩm Xu không xa, lặng lẽ đưa tay ra.
Tay hắn khẽ chạm, khiến Thẩm Xu thấy nhột, theo phản xạ cau mày, né tránh.
Chậc, rõ ràng là tiểu yêu tinh này đến quyến rũ hắn, vậy mà còn dám né?
Hắn lập tức cảm thấy không vui.
Con mèo nhỏ không nghe lời.
Phải đem vứt ra ngoài mới đúng.
Hắn giơ tay định ném Thẩm Xu ra, nhưng nghĩ ngợi giây lát, lại tiếc cái thân thể vừa ấm vừa mềm kia.
Chỉ là nàng vừa né tránh hắn, không chủ động dựa vào thì hắn cũng không thể chủ động dựa tới.
Hắn giận dỗi với chính mình một lúc, mới nghĩ ra một cách hay, đưa tay điểm huyệt ngủ của Thẩm Xu, sau đó ôm nàng vào lòng.
Hắn nhìn nàng thật lâu, chợt cúi mặt vùi vào cổ nàng hít sâu một hơi.
Trên người Thẩm Xu chẳng có mùi gì cả, không như hắn, quanh năm chỉ toàn mùi thuốc khó chịu.
Qua hồi lâu hắn lại ngẩng đầu, nhìn ngắm hàng chân mày và ánh mắt của nàng. Lông mi nàng dài, khi nhắm lại đổ xuống một vệt bóng mờ, có cảm giác thời gian cũng lặng yên trôi.
Tầm mắt hắn dời xuống dưới, là đôi môi chưa điểm son.
Hắn đưa tay khẽ chạm, mềm quá.
Hắn siết chặt Thẩm Xu trong lòng, chẳng bao lâu liền cảm thấy toàn thân ấm lên.
Cảm giác này… tốt đến mức… không muốn dậy phê tấu nữa…
Hắn nhìn hàng mi của Thẩm Xu, nhẹ nhàng ghé sát môi bên tai nàng hỏi: "Ngươi nói bản vương có nên dậy phê tấu không?"
Đáp lại hắn chỉ là hơi thở đều đều của nàng.
Hắn giả bộ rối rắm mà cau mày, lại làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi đã muốn bản vương phê, vậy bản vương đành phải dậy phê thôi."
Hắn một mình đứng dậy, phê được một lúc lại thấy không ổn, liền xoay người dùng tay trái không cầm bút nắm lấy tay Thẩm Xu, lấy tay nàng làm lò sưởi.
Lúc này mới đúng.
Cuối cùng hắn thật sự tập trung vào việc phê tấu chương.
Đến khi phê xong thì đã qua một canh giờ, Thẩm Xu vẫn còn ngủ. Hắn nhìn dung nhan an tĩnh của nàng mà ngáp một cái.
Sau đó cũng nằm xuống, ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Thẩm Xu.
Lúc Thẩm Xu tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng, nàng mơ mơ màng màng cảm thấy trước ngực như có thứ gì đè lên. Vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt của Lâm Chấp đang vùi nơi ngực nàng.
Khoảng cách quá gần khiến cho nàng cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên da thịt, nhột nhạt, mặt nàng bỗng chốc đỏ ửng.
Nàng cau mày định cử động, lại phát hiện cánh tay Lâm Chấp còn đang ôm lấy eo mình.
Bị người ta ôm chặt như vậy thật quá mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng gỡ cánh tay hắn ra, chống người dậy, đặt đầu hắn lên gối mềm rồi rón rén xuống giường.
Sau khi xuống giường, nàng không kìm được quay đầu lại nhìn gương mặt đang ngủ say của Lâm Chấp, trong lòng có chút áy náy. Rõ ràng là tới để hầu hạ Lâm Chấp mà sao lại ngủ quên mất?
Nàng lặng lẽ lấy áo khoác lên người, bước ra ngoài. Gió lạnh bên ngoài thổi qua mặt khiến nàng rùng mình, vội kéo áo lên cao hơn, rồi bước về phía nhà bếp.
Trên đường lại gặp được Trường Phong, nàng liền gọi: "Trường Phong đại ca!"
Trường Phong dừng bước nhìn nàng.
Nàng chậm rãi bước tới: "Đại ca có cuốn sách nào không? Ta thấy hơi buồn, muốn đọc sách giải sầu."
Trường Phong thoáng nghi hoặc, ở bên cạnh vương gia bọn họ? Mà còn có thể thấy buồn sao?
Vương gia nhà họ từ trước tới giờ nổi tiếng là người khó chiều, tính tình cổ quái, giỏi hành người. Trước đây các nha hoàn, tiểu tư được phái đến hầu hạ vương gia nhiều nhất cũng chỉ chịu đựng được ba ngày, sau đó ai nấy đều phát điên, chẳng ai dám hầu hạ nữa.
Tuy hắn có phần nghi hoặc, nhưng vẫn khẽ gật đầu, đồng ý.
…
Khi Lâm Chấp tỉnh dậy thì người mềm mại ấm áp trong lòng đã chẳng còn.
Có lẽ vì cảm thấy hơi lạnh nên lòng hắn lại thấy không vui.
Chậc, còn nói là muốn quyến rũ hắn, quyến rũ kiểu này sao?
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, trong phòng không đốt nến, tối om, hắn ngồi một mình trên giường thật lâu, đến khi đôi mắt dần thích nghi với bóng tối.