Chậc, thế này thì không ổn rồi.
Dù gì hắn cũng chưa từng thử việc dùng nước mắt mỹ nhân để mài mực bao giờ.
Thẩm Xu mài xong mực, dâng đến trước mặt Lâm Chấp, sau đó đứng một bên chờ, tự giác đảm đương vai trò của một nha hoàn.
Lâm Chấp liếc nhìn nàng một cái rồi cũng không để tâm đến nữa. Cả đêm qua Thẩm Xu không được ngủ yên, đứng một lát liền buồn ngủ đến độ đầu gật gù.
Đúng lúc ấy bệnh của Lâm Chấp lại đột nhiên tái phát, hắn bắt đầu ho dữ dội, Thẩm Xu bị dọa tỉnh, lập tức đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn.
Dù trong phòng lò than đốt rất ấm, trên người Lâm Chấp cũng đã đắp chăn dày nhưng thân thể hắn vẫn lạnh như băng.
Thẩm Xu sợ hắn bị lạnh mà phát bệnh nặng thêm, liền áp sát vào người hắn, vòng tay ôm lấy.
Lâm Chấp ho rất lâu mới ngừng lại, nhưng vừa dứt cơn ho thì độc trong trà hôm qua lại phát tác, lần này độc phát dữ dội, đau đến mức tim hắn cũng run rẩy, theo phản xạ cả nửa người liền rúc vào lòng Thẩm Xu.
Trong lòng tiểu miêu thật ấm áp.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn không được cảm nhận hơi ấm thế này nữa.
Thẩm Xu thấy sắc mặt hắn vì ho mà đỏ bừng, lo lắng nói: “Ta đi gọi đại phu cho vương gia nhé.”
Lâm Chấp yếu ớt tựa đầu vào ngực nàng: “Không cần, toàn lang băm.”
“Được, không gọi.”
“Ừm.”
Hắn cứ thế mà khép mắt lại, dựa vào lòng Thẩm Xu.
Thẩm Xu tiếp tục nhẹ nhàng xoa lưng cho hắn, mãi đến khi hơi thở hắn trở nên đều đặn, tựa như đã ngủ rồi thì nàng mới định đỡ hắn nằm xuống giường.
Không ngờ trước khi kịp hành động, Lâm Chấp đã mở miệng: “Không muốn phê tấu chương nữa.”
“Vậy thì không phê.”
Hắn lại “ừm” một tiếng, qua một lúc lâu mới thều thào nói tiếp: “Không được, tấu chương hôm nay phải phê xong.”
Thẩm Xu chớp mắt: “Vậy vương gia dậy phê bây giờ nhé?”
"Không muốn phê."
Lâm Chấp rúc trong lòng Thẩm Xu, trông chẳng khác gì một đứa trẻ con đang lười biếng không chịu làm bài tập.
Thẩm Xu nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, chỉ cảm thấy Lâm Chấp bệnh đến mức này rồi, vậy mà hoàng đế còn sai người đưa nhiều tấu chương như vậy tới quả thực là quá đáng.
Dù hắn là nhϊếp chính vương tương lai thì cũng không thể bắt hắn làm việc kiệt sức đến thế chứ?
Lòng ngực Thẩm Xu vô cùng ấm áp, vậy mà Lâm Chấp lại mở miệng: "Lạnh."
Thẩm Xu suy nghĩ một lúc liền ôm chặt lấy hắn hơn, khẽ hỏi: "Còn lạnh không?"
Khuôn mặt hắn đúng lúc áp vào trước ngực nàng, hắn có thể cảm nhận được là mềm, rất mềm.
"Còn lạnh."
Thẩm Xu cúi mắt trầm ngâm, chợt nhẹ nhàng đặt hắn xuống, rồi đứng dậy.
Không còn ai ôm lại càng lạnh hơn.
Lâm Chấp không vui ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu, chỉ thấy nàng bỗng cởϊ áσ khoác, lại tháo giày, sau đó…
Lên giường hắn.
Trên giường hắn cũng còn lưu lại chút hơi lạnh từ cơ thể hắn, Thẩm Xu cắn môi rồi vòng tay ôm lấy Lâm Chấp vào lòng.
Thân thể Lâm Chấp khẽ cứng lại, chưa từng có ai dám đến gần hắn như thế.
Hắn theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể kháng cự lại hơi ấm đang từng chút lan khắp người.
Trên người nàng… vừa ấm… vừa mềm… khiến người ta chẳng nỡ rời xa.
Yêu tinh quyến rũ.
Hắn lại thầm mắng nàng một tiếng trong lòng, nhưng thân thể thì hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ, không kìm được mà càng dựa sát hơn.
Sao một nữ tử lại có thể ấm áp đến thế?
Hai người lúc này gần nhau đến mức Thẩm Xu có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Chấp, ngửi thấy hương thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Nàng cũng chưa từng ở gần một nam nhân đến vậy, dù cố gắng nhủ thầm trong lòng mình chỉ là cái lò sưởi có hình người, nhưng khuôn mặt vẫn không nhịn được mà đỏ bừng.
Nàng ôm hắn hồi lâu, mới cảm nhận được cơ thể Lâm Chấp dần có chút hơi ấm.
Lâm Chấp bệnh tật triền miên, thân nhiệt vốn thấp bất thường.
Nàng lại hỏi: "Vương gia, đã ấm chưa?"
Đáp lại nàng chỉ là cánh tay Lâm Chấp càng siết chặt hơn.
Chắc là vẫn còn lạnh.
Thật lâu sau, nàng chợt nhớ ra Lâm Chấp từng nói hôm nay phải phê xong tấu chương, liền nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, nên phê tấu rồi."
Nàng chờ rất lâu mà Lâm Chấp vẫn không lên tiếng, nàng lơ đãng… cứ như thế ôm hắn mà ngủ mất.
Lâm Chấp cảm nhận được hơi thở của người trong lòng dần dần đều đặn, lại ngẩng mắt nhìn dung nhan an tĩnh khi ngủ của Thẩm Xu.
Bất chợt khẽ cười.
Chậc, lại dám ngủ trong lòng hắn.
Trước khi đến dụ dỗ hắn không biết đi hỏi thăm thử lời đồn về hắn ở ngoài kia sao?
Thật chẳng rõ là ngây thơ… hay là ngu ngốc.
Đang nghĩ vậy thì độc lại phát tác.
Lần này hắn không ho, chỉ mặt không đổi sắc mà lấy từ trong ngực ra một bình thuốc nhỏ, đổ một viên thuốc ra, bốc lấy một hạt bỏ vào miệng nhai.
Thuốc này đắng đến mức người thường không chịu nổi, vậy mà hắn nhai vẫn điềm nhiên như không.
Vừa hay lúc ấy Thẩm Xu trong mộng như đang mơ thấy thứ gì ngon lắm, đột nhiên chép miệng một cái.