Lâm Chấp: “Ngươi thấy bản vương giống đang nói đùa sao?”
Hắn khẽ cười khẩy, thưởng thức vẻ giận dữ của thái tử, ngay cả khi nhìn Thẩm Xu cũng dịu dàng hơn vài phần.
Bất kỳ ai khiến thái tử không vui thì hắn đều thích.
Thái tử: “Thẩm Xu.” Hắn ta không lay chuyển được Lâm Chấp, liền quay sang trừng mắt: “Theo bản cung về.”
Thẩm Xu: “Không theo.”
Thái tử: “Thẩm Xu. Cả phủ Cảnh Ninh Hầu đều đang chờ ngươi quay về.”
Giọng hắn ta đầy đe dọa, nhưng không ngờ Thẩm Xu lại ngẩng cao đầu, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn ta.
Thẩm Xu: “Thái tử điện hạ định dùng phủ Cảnh Ninh Hầu để uy hϊếp ta sao?”
Thái tử nhất thời bị khí thế của nàng chặn họng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ là muốn ngươi nghĩ cho kỹ hậu quả trước khi hành động mà thôi.”
Thẩm Xu: “Nước Yến giáp ranh nước Lỗ. Hè năm nay nước Lỗ có tân hoàng đăng cơ, tân hoàng hiếu chiến đã có ý định mùa xuân năm sau sẽ xuất binh đánh vào nước Yến. Hiện nay trong triều các võ tướng, chỉ có Cảnh Ninh Hầu là người am hiểu binh pháp nước Lỗ nhất. Điện hạ thật sự định vì một nữ nhân như ta mà ra tay với phủ Cảnh Ninh Hầu sao?”
Nàng bước lên một bước, mắt nhìn thẳng, giọng vô cùng lẫm liệt.
Thái tử chau mày nghi ngờ hỏi: “Những điều này ngươi biết được từ đâu?”
Thẩm Xu: “Là tiên nhân báo mộng cho ta.”
Thẩm Xu: “Nếu điện hạ không tin thì có thể tự mình tới nước Lỗ tra xét.”
Nguyên tác viết rằng thái tử vốn rất tin vào chuyện mộng báo. Năm đó Lục Kiểu Kiểu nói tiên nhân báo mộng rằng Thẩm Xu muốn hại nàng ta, thái tử liền lập tức tin ngay, rồi giam Thẩm Xu vào lãnh cung.
Quả nhiên thái tử cau mày, tuy trong lòng cảm thấy Thẩm Xu đang dọa mình, nhưng loại chuyện này chẳng thể tùy tiện đem ra đùa giỡn, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như ngươi may mắn.”
Lần sau xem ngươi trốn kiểu gì.
Chờ đến khi thái tử rời đi, Thẩm Xu mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa quay đầu lại liền thấy Lâm Chấp đang hứng thú nhìn mình chằm chằm.
Lâm Chấp: “Ngươi đang dọa hắn, hắn giận lắm đấy.”
Thẩm Xu gật đầu, cũng không giấu giếm gì: “Giờ đang giữa đông rét mướt, nước Lỗ lại ở xa, nếu thật sự muốn đi điều tra thì tất phải vượt núi băng rừng, ít nhất cũng phải đợi đến sang xuân năm sau mới có thể quay về.”
Đến lúc ấy nàng hẳn đã nghĩ ra cách giữ lại phủ Cảnh Ninh Hầu rồi.
Lâm Chấp cười khẽ: “Tốt lắm.”
Quả nhiên vẫn phải để tiểu miêu này thỉnh thoảng giơ vuốt ra, cào vào mặt thái tử mới vui.
Hắn lại ho khẽ hai tiếng, Thẩm Xu vội vàng tiến đến vỗ nhẹ sau lưng cho hắn.
Chờ hắn ho xong mới thấy hắn đưa tay lên.
Thẩm Xu sững người trong chốc lát rồi mới hiểu là hắn đang ra hiệu cho mình hầu hạ, liền vội vàng tiến đến dìu hắn.
Gió ngoài trời bắt đầu nổi lên, nàng quay đầu nhìn Lâm Chấp gầy gò yếu ớt, trong lòng bất giác lo hắn bị gió thổi ngã mất, nghĩ một lúc rồi đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Như vậy hai người lại càng gần sát hơn. Lâm Chấp liếc mắt nhìn nàng, chỉ thấy rõ khuôn mặt nàng đã bị gió thổi đến đỏ bừng, vậy mà vẫn cố sức che chắn cho hắn.
Tiểu miêu này vì muốn ôm chân hắn mà cũng thật biết diễn trò.
Đỡ một nam nhân to lớn quả thật chẳng phải chuyện dễ, rõ ràng chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, vậy mà Thẩm Xu lại có cảm giác như đi cả quãng đường dài.
Cuối cùng cũng về đến phòng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng giúp Lâm Chấp cởi chiếc áo khoác dính đầy tuyết lạnh, Lâm Chấp cúi đầu nhìn nàng. Từ góc độ này có thể thấy rõ hàng mi dài cong vυ't của Thẩm Xu, chiếc cổ trắng ngần mảnh mai, cùng với… dáng người yêu kiều dưới lớp áo dài màu đỏ.
Khi trước Thẩm Xu chỉ một lòng nghĩ đến việc không để bị rơi vào tay thái tử nên chẳng có lấy một chút ngượng ngùng.
Giờ đã quay lại căn phòng ấy, nhớ đến cảnh vừa rồi mình chậm rãi đưa tay cởi y phục, mà Lâm Chấp thì ngẩng đầu chăm chú nhìn khiến nàng bất giác cảm thấy xấu hổ.
Nàng khẽ cắn môi, cố ép bản thân không nghĩ đến chuyện đó nữa, sau đó cúi người xuống cởi giày giúp Lâm Chấp, rồi lại đắp chăn cho hắn.
Ngẩng đầu lên liền thấy trên bàn đã chất đầy tấu chương, nhiều hơn hẳn lúc nãy rời đi.
Lâm Chấp bĩu môi một tiếng: “Lão hoàng đế thật đúng là muốn ép bản vương mệt đến chết mà.”
Hắn đưa tay lên, Thẩm Xu liền nhanh nhẹn đem tấu chương dâng tới trước mặt hắn. Hắn tiện tay lật xem một lúc, Thẩm Xu lại thấy trong phòng có một chiếc bàn con, đoán chừng là để Lâm Chấp dùng khi muốn phê tấu trên giường.
Vì thế nàng mang bàn đến bên giường của Lâm Chấp.
Lâm Chấp ngồi thẳng dậy: “Mài mực.”
Thẩm Xu đi lấy nước sạch đổ vào nghiên, nghiêm túc mài mực.
Lâm Chấp nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, bỗng nhiên nghĩ tới việc tiểu miêu này tuy mềm yếu nhát gan, nhưng từ đầu đến giờ chưa từng khóc lấy một lần.