Yêu Tinh Mê Hoặc Của Nhiếp Chính Vương, Sủng Tận Mạng

Chương 8: Ngươi muốn theo thái tử về sao?

Thẩm Xu sợ hắn thật sự sẽ gọi Trường Phong vào, vội túm lấy tay áo hắn, giọng mang theo chút van nài: “Vương gia…”

Lâm Chấp cười khẽ, giọng mang theo ý trêu chọc: “Ngươi biết mà, bản vương chưa bao giờ là người tốt.”

Trên người hắn vẫn còn lạnh, khiến Thẩm Xu càng run rẩy hơn, nhưng nàng vẫn cố gắng ôm lấy hắn, dịu giọng cầu khẩn: “Vương gia, đừng mà.”

Tay nàng đặt trên vai hắn, tấm thân mềm mại tựa vào ngực hắn, trên người nàng ấm áp đến lạ, Lâm Chấp có thể cảm nhận rõ trái tim nàng đang đập thình thịch.

Không khí ám muội lan tràn.

Hắn ngắm nhìn vẻ mặt van xin của nàng một lúc lâu, như đã hài lòng, rồi hướng ra ngoài cất tiếng: “Ngươi lui xuống đi, lát nữa bản vương sẽ đến gặp thái tử điện hạ.”

Trường Phong theo phản xạ cảm thấy khẩu khí của vương gia có gì đó là lạ, liền tò mò liếc nhìn cánh cửa. Dĩ nhiên là chẳng thấy được gì, hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi cũng rời đi.

Thẩm Xu thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra mình vẫn còn đang bám lấy người Lâm Chấp, sợ thân thể hắn không chịu nổi nên nàng vội vàng buông ra.

L*иg ngực Lâm Chấp bỗng trống rỗng, lại ngẩng đầu nhìn nàng.

Con mèo nhỏ này quả nhiên là kiểu người có việc mới tìm, không những thế còn keo kiệt đến mức không chịu cho thêm chút lãi nào.

Thật tính toán.

Thẩm Xu lại định tiếp tục việc còn dang dở khi nãy, lần này vì sợ lại có chuyện gì bất ngờ xảy ra nên nàng không dám chần chừ nữa, lập tức đưa tay tháo thắt lưng.

Lâm Chấp không nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, bỗng cảm thấy chẳng còn hứng thú: “Không cần nữa.”

“Đủ rồi.”

Thẩm Xu chớp mắt, như sợ hắn đổi ý liền vội vã nhặt y phục lên mặc lại.

Động tác mặc y phục vô cùng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mặc xong hết.

Nàng chợt nhớ ra Lâm Chấp vẫn chưa cho nàng một lời đáp rõ ràng, liền dè dặt ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâm Chấp nhìn vẻ mặt của nàng mà cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ hắn giống loại người vô trách nhiệm sao?

Kết cục thực ra đã định sẵn từ lúc nàng đưa tay tháo chiếc áo dài đỏ kia rồi.

Hắn gật đầu, ý vị thâm sâu: “Đi thôi.”

Hắn đưa tay lên, Thẩm Xu lập tức tiến tới đỡ hắn, áo trước ngực hắn vì nàng mà xộc xệch, vừa đứng dậy là nếp áo lại phẳng phiu như cũ.

Thẩm Xu nhớ lại chuyện vừa rồi, lại nhẹ nhàng cắn môi, nàng đã liều mình đến vậy… mà Lâm Chấp vẫn chưa thật sự cho nàng một lời hồi đáp.

Mắt nàng mong ngóng nhìn Lâm Chấp bên cạnh, vậy mà Lâm Chấp lại chẳng nói lời nào.

Bên ngoài bắt đầu lác đác những bông tuyết nhỏ rơi xuống, nàng sợ Lâm Chấp lạnh, liền đưa một tay đỡ lấy hắn, tay còn lại giơ lên che tuyết cho hắn.

Thái tử Lâm Phóng đứng ở tiền sảnh, từ xa đã trông thấy cảnh tượng hòa hợp ấy.

Hắn ta siết chặt hai nắm tay, chờ đến khi Lâm Chấp bước vào trong mới hành lễ rồi lên tiếng: “Hoàng thúc, vị hôn thê của cháu tối qua lạc đường chạy nhầm đến phủ Bắc An Vương, hôm nay cháu tới để đưa nàng ấy về.”

Vừa nói hắn ta vừa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Xu, lại thấy nàng vận một thân hồng y yêu kiều động lòng người, đang đưa tay phủi tuyết rơi trên áo Lâm Chấp.

Sự dịu dàng ấy là điều hắn ta chưa từng thấy trước kia. Trong lòng hắn ta thầm mắng Thẩm Xu là nữ nhân tâm cơ lẳиɠ ɭơ, chỉ muốn lập tức đưa nàng về để dạy dỗ lại.

Còn về việc Thẩm Xu và Lâm Chấp thật sự có gì hay không? Hắn ta không tin nàng có gan ấy, cũng chẳng tin Lâm Chấp sẽ coi trọng loại nữ nhân độc ác như nàng.

Lâm Chấp không trực tiếp nhìn thái tử, mà trước tiên lại nhìn sang Thẩm Xu, chỉ thấy hàng mi nàng cụp xuống, ngoan ngoãn, nhưng tay lại hơi run.

Hắn không vui mở miệng hỏi: “Ngươi muốn theo thái tử về sao?”

“Không muốn.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt khẩn thiết nhìn Lâm Chấp, tuy trong lòng tin rằng hắn sẽ bảo vệ mình, nhưng vẫn cảm thấy bất an.

Lâm Chấp: “Ừ, nàng không muốn theo ngươi về.”

Thái tử nghiến răng: “Nhưng nàng là vị hôn thê của cháu, nếu không theo cháu về thì theo ai?”

Hắn ta trừng mắt nhìn Thẩm Xu, nếu không phải muốn đưa nàng về để tra tấn trả thù cho Kiểu Kiểu thì hắn ta đã sớm gϊếŧ nàng rồi.

Lâm Chấp lại giả vờ khách quan quay sang hỏi Thẩm Xu: “Ngươi là vị hôn thê của hắn thật sao? Có muốn theo hắn về không?”

Thẩm Xu chợt cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình lúc này lại giống hệt ánh mắt khi ở trong phòng ngắm nàng cởi y phục, khiến nàng không khỏi xấu hổ.

Nàng rũ mi, làm bộ ngoan ngoãn: “Ta là vị hôn thê của thái tử, nhưng không muốn theo thái tử về.”

Lâm Chấp: “Ừ, hoàng chất cũng biết xưa nay bản vương không thích ép người. Nàng đã không muốn về với ngươi, vậy thì cứ để nàng ở lại đây đi.”

Thẩm Xu kinh ngạc ngẩng đầu.

Thái tử: “Hoàng thúc. Xin người chớ đùa như vậy.”

Thái tử tức đến đỏ mặt, không ngờ Thẩm Xu còn có bản lĩnh mê hoặc đến mức này, chỉ muốn lập tức nuốt sống nàng tại chỗ.