Thẩm Xu không rõ vì sao hắn cười, chỉ biết thái tử đang chờ ở tiền sảnh và rất sẵn sàng ra tay với nàng.
Giờ phút này người duy nhất có thể cứu nàng chỉ còn Lâm Chấp.
Vì vậy hàng mi nàng khẽ run, lại lần nữa khẩn cầu hắn: “Vương gia… xin người đừng trả ta về tay thái tử.”
Lâm Chấp nhìn dáng vẻ run rẩy của nàng mở miệng: “Ngươi phải hiểu trên đời này không ai thích làm việc lỗ vốn cả.”
“Muốn cầu người giúp đỡ thì trước tiên phải đưa ra thù lao, để người ta vui vẻ mà ra tay giúp.”
Thân thể Thẩm Xu khựng lại.
Nàng đâu có thù lao gì để đưa? Nhà mẹ nàng là phủ Cảnh Ninh hầu đã sớm sa sút. Huống hồ một cái phủ Cảnh Ninh hầu nho nhỏ e là cũng chẳng lọt nổi vào mắt Lâm Chấp.
Nàng vừa mới xuyên đến nơi này, căn bản không thể xây dựng được thế lực cho riêng mình trong thời gian ngắn.
Nàng do dự rất lâu, nếu nói đến con bài duy nhất mình có thì trên người nàng cũng chỉ có một thứ này.
Chỉ là không biết con bài này… Lâm Chấp có muốn hay không…
Thân thể nàng khẽ run, rướn người lại gần Lâm Chấp thêm một chút: “Ta… không có gì có thể dâng lên cho vương gia, thứ duy nhất có thể cho người… chỉ còn lại thân thể này mà thôi.”
Lâm Chấp nhìn nàng khẽ “hừ” một tiếng, không rõ là ý gì.
Thẩm Xu cắn môi, trong lòng biết rõ mình là người chủ động quyến rũ người khác, nên càng phải buông thả một chút, vì thế mạnh dạn hơn mà vươn tay vòng ra sau cổ Lâm Chấp.
Cuối cùng Lâm Chấp cũng có động tĩnh, hắn đưa tay nâng cằm nàng lên.
Lâm Chấp: “Trên đời này nữ nhân nhiều vô kể, nếu ai đến cũng đòi quyến rũ bản vương thì chẳng lẽ bản vương phải lần lượt vì họ mà tạo phản hay sao?”
Lâm Chấp: “Còn phải xem mỹ nhân này… có đáng hay không.”
Thẩm Xu hơi khó hiểu, ngước mắt nhìn hắn.
Lâm Chấp cười khẽ một tiếng, nhắc nhở nàng: “Khuôn mặt thì cũng đủ rồi đấy, nhưng quyến rũ nam nhân không phải chỉ cần mỗi khuôn mặt là đủ đâu.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc áo dài màu thủy hồng mà nàng đang mặc, thân hình Thẩm Xu mềm mại uyển chuyển, dù chỉ là chiếc áo bông bình thường thì nàng cũng có thể mặc ra được vài phần kiều mị.
Nhất là với khuôn mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ ấy, quả thực mê hoặc lòng người, chỉ tiếc là chính nàng lại không biết điều đó, cứ thích dùng ánh mắt vô tội để nhìn người khác.
Yêu tinh quyến rũ người.
Đó là cái danh mà Lâm Chấp dành cho Thẩm Xu.
Thẩm Xu hiểu được ý hắn, trong lòng giằng co một lúc liền cắn môi, từ từ nhổm người dậy, bắt đầu tháo thắt lưng của mình.
Đêm qua giúp hắn cởi thì nhanh nhẹn là thế, hôm nay đến lượt mình lại chậm chạp như rùa bò.
Lâm Chấp nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng không hề giục, chỉ kiên nhẫn ngắm nhìn.
Thẩm Xu cởi bỏ chiếc áo dài màu thủy hồng, bên trong là một chiếc áσ ɭóŧ trắng tinh.
Lâm Chấp thầm đánh giá trong lòng: Nàng mặc màu trắng không hợp.
Thẩm Xu lại đưa mắt nhìn hắn, chỉ là Lâm Chấp không có ý dừng lại, nàng cũng đành phải tiếp tục cởi.
Từng lớp từng lớp quần áo trên người nàng như vỏ hành bị bóc ra, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc yếm thêu chim uyên ương màu thủy hồng.
Động tác của Thẩm Xu khựng lại.
Bởi nàng phát hiện Lâm Chấp vẫn luôn nhìn nàng, nhưng sắc mặt không hề thay đổi chút nào.
Nàng càng thêm cảm thấy xấu hổ, mà Lâm Chấp thì chẳng thúc giục, chỉ thong thả mà nhìn.
Thẩm Xu trời sinh có làn da trắng mịn, lại là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ nhỏ, làn da nõn nà như thể bóp ra nước, vóc dáng lại yểu điệu mềm mại.
Nàng hiểu rất rõ với dung mạo và dáng người thế này thì dù là nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ phải mê mẩn.
Chỉ đáng tiếc người ngồi trước mặt lại là Lâm Chấp.
Lò sưởi trong phòng cháy rực, vậy mà Thẩm Xu lại cảm thấy rét lạnh.
Nàng dừng lại một lát, rồi đưa tay lên định tháo dây yếm.
Nàng là người chủ động quyến rũ, vốn dĩ không nên rụt rè e lệ.
Ngay lúc ấy bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa khiến nàng ngừng thở, động tác cũng khựng lại.
Trường Phong lên tiếng bẩm báo: “Vương gia, thái tử điện hạ đang ở tiền sảnh, sắp không chờ nổi nữa rồi.”
Thẩm Xu hoảng hốt nhìn về phía Lâm Chấp, chỉ thấy gương mặt hắn cuối cùng cũng hiện lên biểu cảm, là ý cười.
Trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, vội vã dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.
Lâm Chấp mở miệng: “Ừ.”
Trường Phong lại nói: “Vương gia, vừa rồi trong cung cũng có người đến, mang theo mấy bản tấu chương giao cho người.”
Lâm Chấp lại “ừ” một tiếng.
Sau đó hắn liếc nhìn Thẩm Xu, ánh mắt mang theo ý cười như có như không, cố ý nghiêng người sát lại gần nàng, giọng trầm xuống: “Đã đưa tấu chương tới thì ắt hẳn là phải vào phòng.”
Hơi thở của hắn phả lên người nàng, ngưa ngứa, nàng theo bản năng muốn tránh đi nhưng cố nén lại.
Lâm Chấp: “Trường Phong vẫn đang đứng ngoài kia, hôm nay trời lạnh, cũng chẳng thể để hắn cứ cầm tấu chương mà đứng mãi bên ngoài được.”