Hôm nay Lâm Chấp mặc một bộ áo bông trắng, trên cổ quấn áo lông chồn, thần sắc uể oải, đứng trước cửa ngắm nhìn những đóa mai trắng ngoài sân.
Thái tử đáng ghét kia sắp tới, ngay cả mai trắng cũng trở nên chướng mắt.
Hắn vừa định sai người chặt hết đám mai trắng này đi thì đã thấy Thẩm Xu mặc áo bông đỏ thẫm, dẫm lên nền tuyết trắng chậm rãi tiến vào tầm mắt hắn.
Nàng trời sinh đã xinh đẹp, nay khoác thêm sắc đỏ lại càng lộng lẫy kiều diễm, khiến gã sai vặt và nha hoàn xung quanh đều không nhịn được mà ngoái nhìn.
Thẩm Xu vốn định đến hỏi chuyện thái tử, nhưng nhìn thấy hắn đứng đó hứng tuyết liền nhíu mày bước lên: “Vương gia vốn đã thể nhược, đứng lâu trong tuyết như vậy sẽ sinh bệnh.”
Lâm Chấp lười nhác liếc nàng, ánh mắt dừng trên vết ngân hằn trên cổ nàng do hắn bóp ra tối qua, giọng điệu hờ hững: “Vốn dĩ đã bệnh, có bệnh thêm chút nữa thì có sao?”
Thẩm Xu nghiêm túc đáp: “Vương gia vốn đã ốm yếu, hẳn phải hiểu rõ bệnh tật khó chịu ra sao, càng nên biết quý trọng thân thể mình.”
Nàng tiến lên thuận tay đóng cửa lại.
Lâm Chấp không còn thấy mai trắng, vẻ mặt lập tức trở lên khó chịu.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi không sợ bổn vương à? Nhìn thấy bổn vương mà cũng không hành lễ?”
“Cũng phải, vốn dĩ ngươi cũng là người sắp chết, hành lễ làm gì?”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, nhưng trong mắt lại ánh lên sát ý.
Thẩm Xu từ tốn nhắm mắt.
Nàng đang đánh cược, đánh cược rằng Lâm Chấp sẽ không gϊếŧ mình.
Lâm Chấp nhìn bộ dạng nàng rõ ràng tỏ vẻ hiên ngang chịu chết, nhưng ngón tay lại khẽ run của nàng mà chợt bật cười.
Con mèo nhỏ này gan vừa lớn vừa nhỏ.
Tâm tính hắn vốn thiện ác chỉ trong một ý niệm.
Cuối cùng hắn không ra tay mà hờ hững mở miệng: “Thôi, bộ đồ đỏ này xấu quá, hôm khác ngươi mặc đẹp hơn thì bổn vương sẽ gϊếŧ.”
Thẩm Xu vui mừng mở mắt, nhưng ngay sau đó lại có chút nghi hoặc, nàng mặc áo đỏ mà lại xấu sao?
Nàng mím môi, tạm không bàn đến xấu đẹp, quan trọng là Lâm Chấp đã không còn muốn gϊếŧ nàng nữa. Vậy từ nay về sau mỗi ngày nàng đều phải đổi y phục mới rồi.
Vừa nghĩ đến đó, Lâm Chấp đột nhiên che miệng ho dữ dội.
Nàng lập tức bước lên vỗ nhẹ lưng giúp hắn thuận khí, đỡ hắn ngồi xuống ghế.
Nhưng lần này không chỉ đơn thuần là ho.
Cả người hắn run rẩy, dường như đau đớn đến cực hạn. Nhìn cảnh ấy, nàng bất giác nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi lần nàng sinh bệnh là mẫu thân luôn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng xoa dịu.
Nghĩ vậy, nàng liền chủ động tiến lên vòng tay ôm lấy hắn, từng chút một vỗ nhẹ sau lưng.
Lâm Chấp lúc này đã hoàn toàn mất sức, mềm nhũn tựa vào lòng nàng.
Hắn buông khăn tay, một mảng đỏ tươi loang trên nền vải trắng, như đóa bỉ ngạn diễm lệ mà yêu dị.
Độc trong chén trà đêm qua phát tác.
Nhưng không biết là độc tính quá nhẹ hay do cái ôm của Thẩm Xu quá ấm áp, hắn cảm thấy dường như lần này không đau đớn như trước.
Thật là kỳ lạ.
Thẩm Xu dỗ dành Lâm Chấp một hồi lâu, bỗng cảm thấy người trong lòng không còn động đậy, nàng hoảng hốt giật mình khẽ hỏi: “Vương gia?”
Lâm Chấp uể oải lên tiếng: “Yên tâm, còn chưa chết đâu.” Hắn ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Thẩm Xu, cùng đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia.
Nàng sinh ra đã có dung mạo rạng rỡ, khi cười khiến trời đất cũng lu mờ, lúc không cười thì vẫn thấp thoáng vẻ dịu dàng.
Thẩm Xu hơi lo lắng cho hắn liền nói: “Ta đi gọi đại phu cho vương gia nhé.” Nhưng lại bị Lâm Chấp ngăn lại.
Lâm Chấp: “Không cần, đều là lang băm cả.”
Thẩm Xu đành phải dìu hắn lên giường, lại lấy thêm một chiếc chăn đắp cho hắn.
Nhìn bộ dạng Lâm Chấp lúc này, trong lòng nàng không khỏi tự giễu, sao nàng lại nghĩ đến chuyện đi quyến rũ Lâm Chấp chứ?
Hắn bệnh thế này, nếu thật sự quyến rũ được thì nàng còn sợ hắn chết trên người mình mất.
Nghĩ thế khiến cho vẻ thất vọng không khỏi hiện lên mặt.
Lâm Chấp liếc mắt nhìn nàng.
Hừm, mỹ nhân lộ vẻ buồn bã quả thật khiến người ta xót xa.
Hắn ngắm nhìn vẻ mặt thất vọng kia một lúc, còn chưa nhìn đủ thì ngoài cửa đã có người báo: “Vương gia, thái tử điện hạ đã đến.”
Thân hình Thẩm Xu khẽ run.
Lâm Chấp nhướng mày nhìn nàng: “Sợ hắn sao?”
Thẩm Xu: “Sợ.”
Thực ra nàng không sợ thái tử, là tàn thức của nguyên chủ còn sót lại đang sợ hắn ta.
Nguyên chủ từng bị thái tử hành hạ đến thê thảm, thân xác này chỉ cần nghe đến cái tên “thái tử” là đã không kiềm được mà run rẩy.
Khóe môi Lâm Chấp khẽ cong, ánh mắt lóe lên ý vị sâu xa: “Ngươi sợ hắn, vậy mà lại không sợ bổn vương à?”
Thẩm Xu nghi hoặc: “Vương gia có gì đáng sợ đâu?”
Dù sao vương gia cũng chưa từng tra tấn nàng đến chết.
Lâm Chấp nhìn đôi tay Thẩm Xu đang đỡ mình, bỗng nhiên bật cười.
Không biết nếu con mèo nhỏ này biết hắn còn đáng sợ hơn cả thái tử thì liệu có khóc vì sợ không?