Thẩm Xu vui vẻ ra mặt, vội vàng khoác áo ngoài nhanh chóng rời khỏi phòng đi tìm Trường Phong.
Trường Phong không ngờ nàng còn có thể sống sót đi ra, thoáng ngẩn người.
Thẩm Xu vui mừng gọi hắn: “Trường Phong đại ca phải không? Vương gia bảo ngươi sắp xếp phòng cho ta.”
Bộ dạng nàng lễ phép như vậy lại khiến Trường Phong có chút ngượng ngùng.
Hắn vốn cố ý đưa Thẩm Xu vào phòng vương gia. Dạo này tâm trạng vương gia không tốt, hắn nghĩ đưa một nữ nhân tới để vương gia giải khuây, có thể giúp chủ nhân bớt phiền muộn cũng không tệ.
Nào ngờ nàng còn có thể sống đi ra. Nghĩ ngợi một chút, hắn quyết định thu xếp cho nàng một căn phòng tốt hơn.
Thẩm Xu mỉm cười: “Đa tạ Trường Phong đại ca.”
Cánh cửa vừa khép lại, trong màn đêm lập tức có một bóng đen lặng lẽ tiến tới, cười hì hì vỗ vai Trường Phong: “Không bằng cược với ta mười lượng bạc xem nữ nhân này có thể sống bao lâu?”
Trường Phong nhíu mày: “Ta cược nàng không qua nổi ba ngày.”
Người kia vẫn giữ nụ cười đùa cợt: “Ta cược nàng có thể sống hơn một tháng.”
“Tại sao?”
“Vì nàng xinh đẹp.”
Căn phòng được quét dọn sạch sẽ.
Thẩm Xu cởϊ áσ ngoài nằm lên giường, nhưng không ngủ ngay mà trầm tư suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.
Nàng xuyên vào quyển ngược văn này đã ba ngày.
Vì chỉ từng nghe kể về nội dung cuốn tiểu thuyết nên nàng không nhớ rõ tình tiết chi tiết, chỉ biết rằng theo nguyên tác thì tháng sau nàng sẽ phải gả cho thái tử. Mà thái tử sẽ cho rằng nàng đã gϊếŧ chết bạch nguyệt quang của hắn ta, vì vậy sẽ hành hạ nàng bằng những cực hình tàn nhẫn nhất, ép nàng uống độc, móc mắt, khiến nàng mất đi hài tử, cuối cùng giam vào lãnh cung ba năm cho đến chết.
Thái tử quyền thế ngập trời, trong cả quyển sách này thì người duy nhất có thể chống lại hắn ta chỉ có Lâm Chấp, là hoàng thúc của thái tử, cũng là kẻ tương lai sẽ trở thành nhϊếp chính vương.
Vì vậy sau ba ngày cân nhắc, nàng quyết định đến quyến rũ Lâm Chấp.
Chỉ là kế hoạch này dường như không mấy suôn sẻ.
Nàng cởϊ áσ ngoài rúc cả người vào trong chăn, suy nghĩ về tình cảnh hiện tại, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau vừa tỉnh lại, Thẩm Xu đã thấy Trường Phong sai người mang đến mấy bộ y phục.
Nàng tùy tiện chọn một bộ áo bông đỏ thẫm, mới vừa rửa mặt súc miệng xong đã nghe ngoài cửa có gia nhân thì thầm: “Ngươi có biết không? Thái tử vừa gửi bái thϊếp nói chiều nay sẽ đến vương phủ.”
Hơi thở nàng khựng lại, theo bản năng muốn chạy, nhưng nghĩ kỹ lại thì chạy trốn cũng không phải cách hay, chẳng những không thoát được mà có khi còn liên lụy đến người nhà ở Cảnh Ninh Hầu phủ.
Vì thế nàng đành căng da đầu đi thẳng đến phòng Lâm Chấp.