Lâm Chấp rũ mắt nhìn đôi tay trắng nõn của nàng luồn qua lớp dây lưng. Ngón tay nàng được cắt tỉa gọn gàng, đầu ngón còn hơi ánh lên sắc trắng mịn.
Nàng nhẹ nhàng giúp hắn cởϊ áσ ngoài, động tác thuần thục như thể đã từng làm việc này vô số lần.
Chậc.
Thú vị.
Dù sao nàng cũng là người của thái tử.
Hắn thầm nghĩ, nếu thái tử mà thấy vị hôn thê của mình khom lưng hầu hạ người khác thế này thì sắc mặt chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Nghĩ vậy, khóe môi hắn bỗng nhiên cong lên.
Có lẽ giữ nàng lại cũng không tệ.
Thẩm Xu thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bệnh tình nghiêm trọng, lại nghĩ đến hơi lạnh bao phủ quanh thân hắn liền không nhịn được hỏi: “Vương gia có lạnh không?”
Lời vừa dứt thì cằm nàng đã bị Lâm Chấp nâng lên, bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn chậm rãi ghé sát, khoảng cách gần đến mức đôi môi gần như sượt qua gò má nàng mới dừng lại.
Khoảng cách gần đến mức Thẩm Xu có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn. Hương thuốc đông y nhàn nhạt xen lẫn hơi thở nam nhân, không khó ngửi, thậm chí còn có chút đặc biệt.
Không chỉ vậy, Lâm Chấp cố ý kề môi sát tai nàng, hơi thở nóng rực phả lên vành tai nhạy cảm khiến cả người nàng run rẩy.
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, mang theo vài phần nguy hiểm: “Lạnh à? Vậy ngươi muốn tới giúp bổn vương ấm giường sao?”
Căn phòng nóng bức khiến mồ hôi trên người Thẩm Xu túa ra, tỏa hương nhàn nhạt. Cố tình thân thể nàng lại kề sát người trước mặt, cơ thể hắn lạnh lẽo như băng. Giữa cảnh băng hỏa giao thoa ấy, nàng không nhịn được mà run rẩy khẽ nghiêng đầu.
Làn da nàng cũng dần ửng đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thật ra có thể khiến lửa cháy vượng thêm một chút.”
Lâm Chấp nhướng đôi mắt phượng lên, ánh mắt mang theo ý cười trào phúng, chậm rãi ghé sát nàng: “Thay vì bận tâm đến bổn vương, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn.”
Thẩm Xu mím môi giải thích: “Lo cho bản thân thì ta cũng chưa chắc đã sống nổi. Nhưng nếu vương gia chết trước mặt ta, vậy thì ta khẳng định cũng không thể sống được.”
Cũng khá là biết tự lượng sức mình.
Lâm Chấp nhìn thân thể nàng run rẩy vì lạnh mà vẫn cố chấp bám lấy hắn, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng buông nàng ra.
Giằng co một hồi hắn đã mệt lả, liền nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý đến nàng nữa.
Thẩm Xu không biết bản thân nên đi đâu, chỉ đành ở lại nhìn hắn.
Không ngờ một lát sau, Lâm Chấp bỗng mở mắt: “Ngươi ở đây nhìn bổn vương làm gì?”
Thẩm Xu lúng túng: “Ta, ta không biết nên đi đâu.”
“Thật là vụng về.” Lâm Chấp hừ lạnh nói: “Ra ngoài tìm Trường Phong, bảo hắn sắp xếp cho ngươi một chỗ ở.”