Thẩm Xu cố giãy giụa, vội vàng nắm lấy cổ tay hắn: “Ta không cố ý điều tra, là thái tử nói cho ta. Vương gia. Ta biết cả vạn cách khiến thái tử không được vui!”
Lâm Chấp chẳng hề động lòng, lực tay càng siết mạnh hơn.
Thẩm Xu nghẹt thở, mặt đỏ bừng, hô hấp dần trở nên khó khăn.
Ngay khi nàng nghĩ mình sắp chết thì nam nhân đột nhiên kịch liệt ho khan, lực đạo trên tay cũng buông lỏng.
Thẩm Xu lập tức ôm cổ, ho sặc sụa, đến khi bình ổn lại thì Lâm Chấp vẫn còn đang ho.
Tiếng ho của hắn vang lên không dứt, trên khăn tay hắn che miệng thấp thoáng lộ ra vết máu.
Nàng giật mình.
Một người bệnh nặng đến mức này mà còn muốn bóp chết nàng sao?
Theo nguyên tác thì chắc chắn Lâm Chấp sẽ sống, thậm chí sau này còn trở thành nhϊếp chính vương.
Nhưng lúc này hắn ho kịch liệt đến vậy, nàng thật sự lo lắng hắn sẽ ho chết ngay trước mặt mình.
Nghĩ một lát nàng cắn răng, đánh bạo vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Độc dược đã ở trong tay, Lâm Chấp theo bản năng muốn kết liễu nàng, nhưng động tác của nàng lại quá nhẹ, kết quả thật sự làm hắn ho khan đỡ hơn một chút.
Thẩm Xu vội vàng đỡ hắn ngồi xuống giường. Hắn ho đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, nàng liền cuống quýt xuống giường, bưng chén trà nóng vừa pha khi nãy đưa cho hắn.
Lâm Chấp nhìn chén trà, ánh mắt thoáng chút kỳ lạ nhưng cuối cùng vẫn uống một ngụm nhỏ.
Hắn vừa mới ho dữ dội, đúng là lúc cơ thể suy yếu nhất. Thẩm Xu đỡ hắn tựa vào đầu giường, mím môi nói: “Vương gia, nếu đã muốn gϊếŧ ta thì cũng nên chờ thân thể khỏe hơn một chút rồi hãy gϊếŧ.”
Dù sao theo nguyên tác của quyển ngược văn này, đáng lẽ nàng phải chết trong tay thái tử. Đầu tiên là bị ép uống thuốc độc, sau đó bị móc mắt, mất đi hài tử, cuối cùng bị giam vào lãnh cung ba năm tra tấn đến chết.
Chết trong tay Lâm Chấp so ra vẫn tốt hơn chết trong tay tên biếи ŧɦái kia.
Lâm Chấp nâng đôi mắt vô hồn lên đánh giá nàng thật lâu rồi mới hờ hững nói: “Cũng có lý. Vậy thì tạm thời tha mạng cho ngươi.”
Thẩm Xu nhẹ nhàng thở ra, thấy hắn bệnh nặng như vậy, sợ có chuyện không hay xảy ra bèn hỏi: “Vương gia có muốn cởi y phục nghỉ ngơi một lát không? Hoặc ngài có thuốc cần uống không? Hay là ta đi gọi đại phu nhé?”
Lâm Chấp ngước mắt nhìn nàng, cảm thấy nàng là một kẻ thích xen vào chuyện người khác. Hắn nhíu mày, sau đó lấy từ trong lòng ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đen, mặt không đổi sắc mà nuốt xuống.
Hắn không nói gì, Thẩm Xu suy nghĩ một lát rồi vẫn ngồi xổm xuống tháo giày cho hắn. Sau đó nàng lại ngẩng đầu, đưa tay tháo dây lưng áo ngoài của hắn.