Yêu Tinh Mê Hoặc Của Nhiếp Chính Vương, Sủng Tận Mạng

Chương 2: Đừng đối xử với ta như vậy

Thẩm Xu kinh hoàng đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, nhớ lại những điều mà ma ma giáo tập đã dạy, liều lĩnh vươn tay ôm lấy cổ hắn.

“Vương gia, ta không phải mèo hoang chạy loạn. Ta, ta thật lòng muốn hiến thân cho vương gia.”

“Ta, ta không thích thái tử điện hạ, ta chỉ thích vương gia.” Nàng cố gắng tựa sát vào Lâm Chấp, nhưng thân thể hắn lạnh lẽo đến mức khiến nàng không nhịn được mà run lên.

Lâm Chấp khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Chậc, hóa ra còn là một con mèo con thích nói dối.”

Hắn chậm rãi cúi xuống, giọng điệu châm chọc: “Mà mèo con hay nói dối thì nên.”

Lời còn chưa dứt thì Thẩm Xu đã vội vàng ngắt lời: “Không cần.”

Hắn cười nhạt, cố ý nói tiếp: “Nên là.”

Sợ hắn lại buông ra lời gì kinh khủng, Thẩm Xu không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp vươn tay bịt chặt môi hắn.

Ngay khoảnh khắc ấy nàng chợt sững sờ.

Mình, mình thế nhưng lại dám che miệng Lâm Chấp sao?!

Nhưng dù sao cũng đã làm rồi, nàng chỉ có thể cắn răng nhỏ giọng cầu xin: “Vương gia.”

Hắn lạnh lẽo như băng, ngay cả môi cũng băng giá, khiến nàng run lên từng đợt: “Đừng đối xử với ta như vậy.”

Lâm Chấp cười khẽ, dường như đang chế giễu nàng ngu ngốc. Hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, giọng điệu vẫn lạnh băng: “Mèo con thích nói dối thì nên cắt lưỡi, ngâm rượu. Như vậy từ nay về sau sẽ không nói dối được nữa.”

“Đừng.” Thẩm Xu hoảng hốt níu lấy vạt áo hắn, giọng nói run rẩy: “Vương gia, ta cầu xin ngài.”

Chỉ là nam nhân trước mặt không hề có chút thương tiếc, đôi mắt hắn nhìn nàng như nhìn một sinh linh thấp hèn, mang theo sự lãnh đạm tuyệt đối.

Thẩm Xu biết mình không thể cầu xin được lòng thương xót của hắn, nàng chỉ có thể tung ra con át chủ bài cuối cùng.

Nàng chậm rãi tiến gần, nghiêm túc cất lời: “Ta biết vương gia không thích thái tử. Ta là vị hôn thê của hắn, nếu vương gia giữ ta lại thì tất nhiên thái tử sẽ bị bẽ mặt trong kinh thành. Vương gia có thể dùng ta để chà đạp thái tử một cách tùy ý.”

Nàng tiếp tục khẩn cầu: “Chỉ cần vương gia giữ ta lại thì ngài muốn ta làm gì cũng được.”

Nhưng nàng không ngờ ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo đã siết chặt lấy cổ nàng.

Trước mắt là nam nhân có thể dễ dàng đoạt đi sinh mạng nàng, chỉ cần hắn hơi dùng lực là nàng liền hương tiêu ngọc vẫn.

Lâm Chấp nhếch môi, trong ánh mắt âm u hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ngươi ngay cả chuyện giữa bổn vương và thái tử cũng đã điều tra rõ ràng như vậy. Một con mèo con tâm cơ như ngươi làm sao có thể giữ lại?”

Hắn mỉm cười, nhưng thần sắc lại lạnh đến thấu xương, khiến người ta không rét mà run.