Yêu Tinh Mê Hoặc Của Nhiếp Chính Vương, Sủng Tận Mạng

Chương 1: Lá gan nhỏ như vậy mà cũng dám đến quyến rũ hắn sao?

Đêm đông ở kinh thành Yến quốc tĩnh mịch, trên đường phố không một bóng người, chỉ có cơn gió lạnh thổi qua từng ngõ nhỏ, tạo nên những tiếng rít nghe như quỷ khóc.

Trong phủ Bắc An Vương, Thẩm Xu chỉ khoác một tấm váy lụa mỏng, nằm trên giường, tựa như một món hàng hóa đang chờ đợi vị nam nhân chúa tể vận mệnh nàng đến.

Không bao lâu sau bên tai nàng vang lên tiếng “kẽo kẹt” của cánh cửa bị đẩy ra, gió tuyết theo chân Lâm Chấp tràn vào phòng.

Hắn gần như lập tức nhận ra trong phòng có người, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, chỉ chậm rãi đóng cửa rồi thong thả cởϊ áσ choàng.

Thẩm Xu siết chặt tấm chăn trong tay, trong đầu không ngừng vang lên những lời đồn đại về hắn trong kinh thành. Bắc An Vương tính khí thất thường, bạo ngược tàn nhẫn, là ma vương khiến ai ai cũng e sợ.

Đúng lúc này Lâm Chấp đột nhiên ho khan dữ dội, từng tiếng ho kéo dài, nặng nề như từng nhát chùy nện vào lòng nàng.

Nàng càng thêm căng thẳng.

Phải một lúc lâu sau hắn mới ngừng ho. Lúc này Thẩm Xu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Chấp rũ mắt nhìn tấm chăn đang run rẩy trên giường, trong đầu nhớ lại lời bẩm báo của ám vệ trước khi bước vào.

Chậc, lá gan nhỏ như vậy mà cũng dám đến quyến rũ hắn sao?

Hắn không vội bắt người, so với việc lập tức xử tử thì hắn càng thích tra tấn từ từ hơn.

Thế nên hắn thản nhiên ngồi xuống trước bàn trà, thong thả pha trà uống.

Chăn quá dày khiến cho Thẩm Xu đã sắp bị ngạt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách khiến nàng càng thêm sốt ruột, nhưng người kia vẫn không chịu qua đây.

Dù sao cũng là nàng chủ động đến quyến rũ hắn, nghĩ vậy nàng hạ quyết tâm, dứt khoát xốc chăn đứng dậy.

Nào ngờ vừa mở chăn ra liền chạm ngay ánh mắt âm lãnh của Lâm Chấp.

Hắn nhếch môi cười nhạt, bóp chặt cằm nàng, chậm rãi cúi xuống quan sát khuôn mặt, hít lấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng: “Bổn vương tưởng là ai, thì ra là con mèo nhỏ của thái tử gia.”

Thiếu nữ trước mặt chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đôi mắt đào hoa long lanh kia lại lộ ra vài phần quyến rũ trời sinh.

Gương mặt này nếu lớn thêm một chút tất nhiên là dung nhan họa thủy khuynh thành. Chỉ tiếc hiện giờ rơi vào tay hắn, e rằng không còn cơ hội trưởng thành nữa.

Sắc mặt hắn quá mức âm trầm, khiến Thẩm Xu sợ đến không thốt nên lời.

Hắn kề sát bên cổ nàng, tư thế rõ ràng là ám muội, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến mức như kéo người ta xuống địa ngục: “Nếu thái tử không biết dạy dỗ mèo nhỏ của mình, vậy thì để bổn vương dạy thay hắn, thế nào?”

“Nghe nói với những con mèo hoang thích chạy loạn thì biện pháp tốt nhất là bẻ gãy chân, cắt đứt gân. Như vậy khi đưa về nó sẽ không chạy lung tung nữa.”

Hắn nói bằng giọng điệu nghiêm túc đến đáng sợ.