Người Đẹp Ốm Yếu Và Con Sói Cố Chấp

Chương 15

Cậu chỉ có thể ngẩng đầu lên, luống cuống nhìn Dụ Trục Vân. Tầm mắt của cậu dừng trên khuôn mặt quyến rũ và dữ dằn của anh vài giây rồi nhìn vào lỗ tai xỏ rất nhiều khuyên của anh theo bản năng.

Dụ Trục Vân không biết sao mình lại cảm thấy có chút bực bội khi bị nhìn bởi đôi mắt đẫm nước kia: “Nói đi. Rốt cuộc cậu muốn thế nào.”

Nghe vậy, Nam Tinh quyết định không quan tâm đến những chuyện khác, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng lại rất kiên quyết.

“Muốn, muốn làm quen với cậu.”

“...”

Dụ Trục Vân im lặng vài giây rồi mỉm cười châm biếm.

“Nếu cậu thua cược với người nào thì cứ nói thẳng với tôi.”

“Cậu không biết xung quanh tôi là những người như thế nào ư? Hay là cậu chưa từng nhìn thấy chúng tôi đánh con ngoan trò giỏi như cậu bao giờ?”

Dụ Trục Vân gần như áp sát, nụ cười châm biếm, giọng nói trầm khàn chứa sự tức giận: “Nếu muốn kiếm chuyện vui, tôi khuyên cậu nên kiếm người khác, nếu không…”

Nói đến đây là đủ rồi, một con ngoan trò giỏi nhút nhát như Nam Tinh, chắc chắn sau khi nghe xong sẽ bỏ chạy mà không ngoảnh lại.

Nhưng thiếu niên vừa rồi còn run rẩy vì khϊếp sợ, thế mà giờ lại cau mày như đang ngây ra, đôi mắt ẩm ướt sáng ngời nhìn chằm chằm chằm vào một chỗ.

Dụ Trục Vân rất nhạy cảm với tầm mắt của người khác.

Anh chợt nghiêng người, giấu tai trái ở sau, nụ cười trên mặt biến mất: “Cậu đang nhìn chỗ nào vậy?”

Nam Tinh lấy lại tinh thần, đôi môi mấp máy dường như có lời muốn nói.

So với bữa trước, dường như nay…

Nhưng sắc mặt của Dụ Trục Vân đã thay đổi, anh lui về sau một bước, giữ khoảng cách với Nam Tinh.

Muốn làm quen với anh.

Chẳng lẽ là vì điều này ư?

Chẳng lẽ là chế giễu? Chẳng lẽ là đồng cảm? Chẳng lẽ là thương cảm? Chẳng lẽ là cậu tự cho rằng bản thân có thể cứu vớt vấn đề khác với người thường của anh ư?

Anh lạnh lùng nói: “Đừng để cho tôi nhìn thấy cậu nữa. Cút! Mau cút đi!”

Nam Tinh ngây ngốc đứng tại chỗ. Khẽ buông tay, xấp tài liệu bay lả tả xuống đất giống như những bông tuyết.

Vài giây sau, cậu mới ngồi xổm xuống nhặt từng tờ giấy lên. Qua một lúc lâu, Dụ Trục Vân mới thấy cậu đứng dậy, ôm tài liệu đi về phía bên kia.

Cậu khá thấp, vừa gầy vừa yếu, có cảm giác như cậu sẽ bị gió thổi bay mất.

Không biết vì sao, Dụ Trục Vân cảm thấy rất bực bội.

Anh thở sâu, cũng không còn muốn chạy trốn, anh ngồi xuống trước cửa văn phòng. Lỗ tai đau đớn, không biết cơn đau truyền đến từ đâu, thế là anh trực tiếp tháo máy trợ thính ra.