Cơn đau dữ dội kéo tới.
Thế giới rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Anh nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu.
Tiếng bước chân cực nhẹ cực chậm không rõ nơi phát ra, chờ khi anh lắng tai lên để nghe thì đã biến mất.
Dụ Trục Vân mở mắt ra, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang mở của mình, nhưng tầm mắt của anh chợt nhìn thấy một vài thứ cách đó không xa.
Vừa rồi không có.
Sau khi tiếng bước chân biến mất thì mới có.
Bao gồm chai thuốc xịt khử trùng Batroban, túi tăm bông và thuốc chống viêm Amoxicillin.
Dụ Trục Vân giật mình, sờ lên tai trái của mình theo bản năng.
Vì thường xuyên tháo ra đeo lại máy trợ thính, cho nên đã kéo xương tai và cầu tai xuống, khiến vết thương bị viêm, ẩm ướt và sưng đỏ.
So với bữa trước, dường như nay càng thêm nghiêm trọng.
Anh nhắm chặt mắt lại rồi chợt đứng dậy.
Anh chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của chú thỏ nhỏ trước khi biến mất trong dòng người.
...
Sau khi quay lại lớp, Nam Tinh vẫn luôn ngồi ôn bài suốt cả buổi sáng.
Mặc dù những tài liệu thi Hóa Học mà Khương Thái Đức đưa cho cậu, cậu đã học qua, nhưng với năng lực cao, cho nên dù đã trôi qua vài ba năm, cậu vẫn nhanh chóng nắm bắt lại. Từ đây suy ra mà biết, Vật Lý, Sinh Học, Toán Học,... Đối với cậu mà nói thì những kiến thức này là những người bạn thân quen.
Mãi đến khi chuông nghỉ trưa vang lên, suy nghĩ của Nam Tinh mới bị người khác cắt ngang. Người bạn cùng bàn từ qua đến nay không thấy đâu đang từ từ bước vào lớp với chiếc cặp, rõ ràng cảm thấy có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu: "Nam Tinh? Cậu chưa đi ăn cơm nữa à?”
Nam Tinh đặt bút xuống, không nhịn được mà nhớ lại những chuyện cũ.
Người vừa đến là Chu Ngạn Khang. Tuy nhà của Chu Ngạn Khang không có đủ cha mẹ, nhưng mẹ của cậu ấy lại rất giỏi, mặc dù vẫn còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức quản lý trong một trung tâm thương mại nổi tiếng ở Nghi Thành, chỉ có một thân một mình nhưng lại nuôi dạy cậu ấy rất tốt. Chẳng qua là mẹ Chu có yêu cầu rất cao với bản thân, cho nên cũng có yêu cầu rất cao với thành tích, cuộc sống của Chu Ngạn Khang, bà ấy quản lý chặt chẽ mọi phương diện, thậm chí có thể nói là nghiêm khắc.
Công bằng mà nói, thành tích của Chu Ngạn Khang vốn đã rất tốt. Top 30 trong khối là đủ để vào một trường Đại Học rất tốt. Nhưng mẹ Chu vẫn không vừa lòng, luôn luôn ép buộc cậu ấy noi gương theo Nam Tinh, liên tục nói những lời làm tổn thương người khác.
“Mẹ cho con điều kiện tốt biết bao! Học thêm, mời gia sư dạy một kèm một, thế mà con lại đưa cho mẹ bảng điểm như vậy! Sao người ta có thể thi đứng đầu khối chứ? Sao người ta lại được giáo viên khuyến khích tham gia thi đua chứ?”