Nam Tinh có chút sửng sốt.
“Có thể cũng là vì chuyện này mà thầy Cao… Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với anh Dụ?” Trần Minh Thụy nói xong rồi chợt thở dài, cũng không thèm nhìn vẻ mặt của Nam Tinh.
“Đi đây… Hẹn gặp lại.”
Dáng vẻ của anh ta nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ. Ánh nắng mặt trời vào sáng sớm chiếu vào bệ cửa sổ ở không xa, tạo nên một quầng sáng chói lóa.
Cửa văn phòng bên cạnh mở ra, một dáng người cao lớn bước ra rồi khựng lại.
“Chờ một chút. Em ở lại viết bản tự kiểm điểm và dự định trong tương lai của em vào đây rồi đưa tôi kiểm tra!”
Cánh cửa đóng lại lần nữa.
Dụ Trục Vân bước một bước dài, đi thẳng về phía trước. Ngũ quan của anh rất sắc bén, mang tính tấn công rất mạnh, ngay cả khi anh cong môi thì vẫn mang lại cảm giác chế giễu cho người khác. Hôm nay nhiệt độ giảm nên anh mặc một chiếc áo cao cổ màu đen ở bên trong, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác da màu nâu, được cắt may rất gọn gàng.
Đúng như lời Trần Minh Thụy đã nói, thành tích của Dụ Trục Vân khi mới vào trường rất tốt.
Thầy Cao chưa từng bỏ cuộc, trái lại còn liên tục nhắc lại những chuyện ngày xưa đó với anh.
Nhưng bản thân anh đã không muốn đến trường từ lâu.
Dù thầy Cao có nói bao nhiêu thì cũng không có tác dụng.
Suy cho cùng thì cũng chỉ tốn công mà thôi.
Dụ Trục Vân xoa cổ, vừa định kiếm chỗ để ngủ thì tầm mắt lại bắt gặp một dáng người nhỏ nhắn mềm mại.
Đó là người bữa trước.
Con ngoan trò giỏi chạy đến giúp anh giấu điếu thuốc mà không có lý do.
Bước chân của anh khựng lại.
“Này.”
Nam Tinh run lên theo bản năng, cậu siết chặt xấp tài liệu trong tay.
Dụ Trục Vân bước đến trước mặt cậu, khẽ cúi người, nhìn cậu từ trên cao xuống, tầm mắt lướt qua vòng xoáy nhỏ màu đen trên đầu, lướt qua lông mi dày và nốt ruồi son dưới mắt, cuối cùng dừng lại trên xấp tài liệu Hóa Học.
Anh không rõ lắm.
Dụ Trục Vân đứng thẳng người, đôi môi mấp máy: “Cậu sợ tôi à?”
Chỉ có một tấm gỗ chắn giữa bọn cậu và giáo viên, Nam Tinh lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Không có.”
Rõ ràng là bữa trước khi cầm điếu thuốc, bàn tay của cậu đã run lên, nay gặp lại nhau cậu vẫn run. Nếu như cậu có tai thỏ thì có thể chúng đã cụp xuống.
“Nói dối.”
Dụ Trục Vân cười nhạo, không chừa cho cậu chút mặt mũi nào: “Tôi biết cậu à? Có đắc tội với cậu à?”
Anh nói bóng nói gió rõ ràng. Anh không khác nào những kẻ thối nát kia.
Nếu Nam Tinh không xông vào địa bàn của anh thì anh cũng sẽ bị cấm đến trường, mà không phải viết bản kiểm điểm.
Nam Tinh không thể giải thích với anh bằng những lời mà không có người nào có thể tin.