Người Đẹp Ốm Yếu Và Con Sói Cố Chấp

Chương 13

“Thầy có chuẩn bị cho em một số tài liệu để trên bàn trong văn phòng. Chốc nữa thầy còn có tiết, em tự mình đến lấy nhé.”

Nam Tinh để cặp xách xuống rồi đến văn phòng, cầm một xấp tài liệu dày bước ra ngoài. Cậu chuẩn bị đến dãy Lập Huy thì chợt nghe thấy tiếng răn dạy từ bên cạnh truyền tới.

Bàn tay đang mở cửa của cậu dừng giữa không trung, đưa tai lắng nghe.

“Hôm qua phó Hiệu trưởng Trương đã nói với tôi rằng khi tôi không có mặt, các em rất không biết lễ phép, coi trời bằng vung!” Thầy giám thị là một người đàn ông trung niên chính trực công bằng, tác phong kỷ luật rất nghiêm khắc.

“Trần Minh Thụy, Tống Kiệt, Đường Tử Kiện… Tất cả các em bị cấm đến trường ba ngày! Về nhà suy nghĩ lại xem, rốt cuộc bản thân có muốn tốt lên không, nếu không thì đừng làm phiền đến người khác, nghe không? Tất cả ra ngoài cho tôi!”

Cửa phòng làm việc bên cạnh mở ra, một loạt tiếng bước chân vang lên.

“Dụ Trục Vân, em đứng lại! Vừa rồi tôi có gọi tên em không? Em ở lại cho tôi, tôi còn có chuyện muốn nói với em!”

“...”

Nghe nhắc đến Dụ Trục Vân, Nam Tinh không nhịn được mà dùng chút sức lực, cánh cửa mở ra một khe rộng bằng nửa người.

Thật ra cách trừng phạt của thầy giám thị là sai. Đối với học sinh kém cỏi chân chính thì việc bị cấm đến trường, chẳng khác nào là phần thưởng. Những học sinh nam bị gọi tên vừa bước ra khỏi văn phòng đã bắt đầu chớp mắt ra dấu, cười đùa cợt nhả.

Người duy nhất có chút khác biệt là Trần Minh Thụy, anh ta có chút buồn, sau khi những người bạn đi xa thì anh ta mới ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Nam Tinh đang đứng ở cửa.

Hai người sững sờ trong giây lát.

Nam Tinh lui về sau một bước theo bản năng, Trần Minh Thụy nhanh chóng giơ tay lên tỏ vẻ mình không có ác ý.

Anh ta cười ngượng: “Xin lỗi, không ngờ bữa trước cậu đến là để nhắc nhở chúng tôi. Sau khi tôi về thấy anh Dụ không sao thì mới nhận ra… Khụ, khăn quàng cổ của cậu bao nhiêu tiền, để tôi đền cho cậu nhé?”

Nam Tinh lắc đầu, nhìn về phía Dụ Trục Vân theo bản năng.

Nếu không sao thì sao anh lại đứng ở đây.

“Trước đây cậu có quen biết với anh Dụ ư?” Nhìn theo tầm mắt của Nam Tinh, Trần Minh Thụy có chút tò mò.

“Theo lý mà nói, con ngoan trò giỏi như cậu, không nên có liên quan đến chúng tôi…”

Nam Tinh không biết nói như thế nào, cũng không thể nói là “Tôi đã quen từ kiếp trước”.

May là Trần Minh Thụy cũng chỉ thuận miệng mà thôi, cũng không chờ mong câu trả lời chắc chắn của cậu, anh ta thay đổi chủ đề: “Vả lại tôi nghe nói thành tích trước kia của anh Dụ cũng rất tốt. Điểm thi tuyển sinh phổ thông của anh Dụ rất cao, lúc mới vào trường Phổ thông Nghi Thành, anh Dụ cũng nằm trong top 100. Tôi không biết sao bây giờ anh Dụ lại tụt lùi nhiều như vậy.”