Người Đẹp Ốm Yếu Và Con Sói Cố Chấp

Chương 12

Hai người kể lại chuyện đã xảy ra, Cố Mai Phương nghe xong lập tức cau mày không thể tin. Sau khi bà căn dặn các cậu ngoan ngoãn ở trong nhà thì vội vàng ra khỏi nhà.

Nam Tinh và Cố Gia Hòa ăn xong rồi lập tức dọn dẹp bát đũa, các cậu nhìn về phía bát mỳ đã nở trên bàn theo bản năng.

Cánh bướm vỗ theo quỹ đạo của vận mệnh, rốt cuộc Cố Vũ Bân có thể bảo vệ lớp mặt nạ dối trá của mình bao lâu ở kiếp nào?



Sáng sau, Nam Tinh thức dậy từ rất sớm.

Cậu phân chia thuốc nên uống mỗi ngày theo thường lệ, chuẩn bị cặp sách ra ngoài, nhưng cậu chợt quay lại, đứng trước đồ đựng thuốc nhỏ để kiếm một thứ nào đó. Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Gia Hòa rón rén bước vào, đặt vài đồng tiền lên bàn bên cạnh Nam Tinh.

Không chờ Nam Tinh từ chối, cô lập tức thay đổi chủ đề, thuật lại chuyện đã xảy ra tối qua cho cậu nghe, Cố Vũ Bân viện cớ đến nhà bạn ôn bài để lừa Cố Mai Phương, nhưng không ngờ Cố Mai Phương lại xông vào bắt quả tang cậu ta trong trung tâm trò chơi điện tử. Sau khi về nhà cậu ta bị dạy bảo đến tận rạng sáng, cho đến giờ vẫn chưa thức.

Nghe nói tối qua rất dữ dội, Cố Mai Phương rất tức giận và thất vọng.

Nam Tinh rũ mắt xuống, không nói lời nào.

Cậu cảm thấy thương cho Cố Mai Phương, nhưng cậu nhất định phải cho bà biết về chuyện có liên quan đến Cố Vũ Bân.

Trường phổ thông Nghi Trung yêu cầu phải đến trường trước bảy giờ mười phút, lúc Nam Tinh đến lớp còn chưa đến bảy giờ, trong phòng trống trơn, thầy chủ nhiệm Khương Thái Đức đứng trên bục giảng sắp xếp lại bài thi.

Vừa thấy Nam Tinh bước vào, ông ấy lập tức vẫy tay gọi cậu đến rồi cười nói.

“Năm ngoái vì em nằm viện nên không thể tham gia cuộc thi, bây giờ em đã khỏe chưa? Lần này em nhất định phải nắm chắc! Thầy tin rằng với trình độ của em thì việc vào Đại Học Kyoto là không thành vấn đề.”

Nam Tinh rất giỏi về khối Tự Nhiên, Toán Lý Hóa Sinh không chừa môn nào, nhưng cậu lại cảm thấy thích thú với Hóa Học nhất. Vừa khéo là Khương Thái Đức cũng dạy Hóa Học, cho nên ông ấy rất quan tâm đến cậu cậu.

Cậu ngoan ngoãn đáp lại, trong lòng lại không nhịn được mà nhớ lại chuyện ở kiếp trước. Bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên cậu đã bỏ lỡ cuộc thi một lần nữa, Khương Thái Đức mỉm cười nói với cậu là không sao, nhưng khi quay qua chỗ khác thì lại không nhịn được mà đỏ mắt. Làm gương sáng cho người khác, Khương Thái Đức luôn quan tâm và không muốn mầm mống tốt bị mai một.