So với Cố Gia Hòa đang thất vọng và tức giận, Nam Tinh lại rất bình tĩnh. Cậu ta có thể làm ra việc cướp thuốc trợ tim, trơ mắt nhìn anh trai chết thì việc lấy tiền ngồi xe buýt của em gái để đến trung tâm trò chơi điện tử cũng không đáng nhắc tới.
Điều khiến Nam Tinh quan tâm là Cố Vũ Bân đã chơi với những thanh niên lêu lổng kia từ lâu như vậy rồi ư?
Thật ra ở kiếp trước cũng đã xảy ra những chuyện tương tự, nhưng là vào khoảng thời gian cuối năm lớp 12, cũng là khi Cố Gia Hòa trở thành người thực vật. Mọi người trong nhà sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Cố Gia Hòa, nhưng vào thời điểm quan trọng như vậy thì lại bắt gặp Cố Vũ Bân đang chơi với nhóm lưu manh phong cách HKT. Mọi người rất thất vọng về cậu ta, nhưng cậu ta lại khóc lóc nói rằng bản thân bị những thiếu niên bất lương kia đe dọa…
Cố Vũ Bân cũng không làm ra chuyện không thể tha thứ, cho nên mọi người cứ vậy mà bỏ qua cho cậu ta, vài ba năm không còn người nào nhắc đến chuyện này. Tất cả mọi người tin vào lời nói của Cố Vũ Bân.
Bây giờ nếu suy nghĩ cẩn thận, thật ra là chuyện này đã có manh mối từ trước. Nam Tinh chợt nhớ lại việc sáng nay Cố Vũ Bân nửa đùa nửa thật thăm dò cậu, có phải đã bị những thiếu niên bất lương trong trường “Cướp” rồi không.
Liệu rằng không phải là vì quan tâm, mà là sợ cậu nhìn thấy cậu ta giao du với nhóm thanh niên bất lương kia.
Sau khi về đến nhà, vừa lúc Cố Mai Phương bưng ba bát mỳ từ trong bếp ra. Hai bát to có trứng gà chiên, còn bát nhỏ có rau và thịt băm, mỳ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Bà lau nước trên tay vào tạp dề rồi đẩy mỳ đến trước mặt các cậu: “Hôm nay các con về cùng nhau à?”
Thành bát rất nóng, nóng như làm đốt cháy tay của bà. Nam Tinh bị dị ứng với rất nhiều thứ, thậm chí là trứng gà, vả lại nếu ăn nhiều, dầu nhiều và mặn nhiều thì cậu sẽ bị khó chịu. Mặc dù ngoài miệng Cố Mai Phương chưa bao giờ quan tâm Nam Tinh, nhưng bà vẫn luôn nhớ đến việc làm món ăn khuya cho riêng cậu.
Nam Tinh đặt lòng bàn tay lên thành bát, cậu nhớ đến người phụ nữ gần ba mươi tuổi có khuôn mặt vàng như nến, tóc trắng bạc như già thêm vài chục tuổi chỉ trong một đêm vì chuyện của Cố Gia Hòa ở kiếp trước. Cậu cảm thấy có thể gặp lại Cố Mai Phương với khuôn mặt tròn trịa lần nữa là ông trời đã ban ơn cho cậu rồi.
Lần này, cậu nhất định sẽ bảo vệ tất cả những người mà cậu yêu thương.
Cậu và Cố Gia Hòa ngồi xuống bàn rồi bắt đầu ăn mỳ. Cố Mỹ Phương nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: “Vũ Bân đâu rồi?”
Chiếc đũa chợt rơi vào trong bát phát lên tiếng “Cạch”, vài giọt nước lèo văng tung ra ngoài.