Người Đẹp Ốm Yếu Và Con Sói Cố Chấp

Chương 10

Nhớ đến kiếp trước, cô vì sự cố bất ngờ mà trở thành người thực vật ở tuổi xuân tươi đẹp nhất, chỉ có thể sống quãng đời còn lại trên giường bệnh với cơ thể vặn vẹo và gầy gò. Bây giờ khi nhìn thấy cô gái khỏe mạnh trước mắt, Nam Tinh ngẩn ra rồi mới lấy lại tinh thần, cậu khẽ gật đầu.

Hai người cùng nhau đến trạm xe, suốt dọc đường im lặng không nói lời nào.

Cho đến khi lên xe buýt, Nam Tinh trả tiền xong, cậu chợt nhìn thấy Cố Gia Hòa xoay cặp về trước rồi không ngừng lục lọi.

Cô gấp đến mức thay đổi sắc mặt, Nam Tinh kịp phản ứng, nhanh chóng giúp đỡ.

Tiền xu va chạm vào nhau, phát ra tiếng “Leng keng” giòn tan.

“Cảm ơn ạ, khi về em sẽ trả tiền lại cho anh.”

Cố Gia Hòa vội vàng nhường chỗ cho người xếp sau, ngại ngùng bước đến bên cạnh Nam Tinh: “Em cho là anh ấy chỉ… Thôi vậy.”

Nam Tinh lắc đầu, chỉ là vài đồng mà thôi. Nửa câu sau của Cố Gia Hòa mới khiến cậu quan tâm: “Sao vậy?”

“Buổi trưa anh Vũ Bân nói muốn mua sách dạy thêm để đến nhà bạn để ôn bài, cho nên đã mượn em một chút tiền. Em cho là anh ấy chỉ lấy tiền chẵn, không ngờ anh ấy lại lấy luôn tiền lẻ.”

“...”

Nam Tinh mím môi, dùng sức nắm quai đeo cặp đến mức khớp xương trở thành màu trắng.

Không phải là Cố Vũ Bân dần thối nát, mà là cậu ta đã thối nát từ lâu. Cho dù có là kiếp trước, có là kiếp này thì cậu ta cũng chưa từng quan tâm đến người khác, chỉ nghĩ cho bản thân.

Đáng ghét nhất là cậu biết mọi chuyện, nhưng lại không biết phải làm thế nào để vạch trần bộ mặt thật của Cố Vũ Bân trước mặt người nhà.

Từ trường về nhà không xa, chỉ tầm vài chục phút, nhưng phải trải qua đoạn đường rất đông đúc. Bên đường là những trung tâm thương mại và trung tâm trò chơi điện tử, xem như là nơi vui vẻ nhất ở Nghi Thành, dòng người như thủy triều, tốc độ của xe buýt gần bằng đi bộ.

Đúng lúc này, Nam Tinh chợt cảm thấy cánh tay của bản thân bị Cố Gia Hòa giật mạnh.

Cố Gia Hòa cau mày, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên mặt, đưa tay chỉ về một chỗ ngoài cửa sổ thủy tinh.

Cố Vũ Bân cởi đồng phục trường Phổ thông Nghi Thành, buộc đồng phục ngang eo, theo sau một nhóm người ăn mặc phong cách HKT, cười giỡn bước vào trong trung tâm trò chơi điện tử, chẳng mấy chốc đã biến mất.

Cố Gia Hòa và Nam Tinh đã sống chung với Cố Vũ Bân nhiều năm, chắc chắn sẽ không nhận nhầm bóng dáng của cậu ta. Khi xe buýt bắt đầu tăng tốc, rời xa con đường sầm uất đông đúc, ánh mắt của Cố Gia Hòa vẫn dừng lại ở chỗ cũ, lúc lâu sau cô mới thốt ra một câu từ kẽ răng.

“Sao anh ấy có thể như vậy chứ!”