Sau khi ngạc nhiên, Trần Minh Thụy nhanh chóng lấy lại tinh thần, thò nửa người vào trong lớp, vươn tay chặn trước mặt Nam Tinh, vẫy tay với cậu vài lần: “Hay là có người cho cậu đến đây để trông coi chúng tôi? Thầy Cao phải không?”
Nam Tinh không trả lời.
Toàn bộ sự chú ý của cậu dừng ở sau lưng Trần Minh Thụy, cẩn thận ngắm nhìn Dụ Trục Vân vào năm lớp 11.
Tóc ngắn giương lên, mặt mũi sắc bén, vẻ mặt chứa vẻ giễu cợt. Đôi mắt đen đậm rũ xuống như không quan tâm đến mọi chuyện trên đời. Anh đeo khuyên ở vành, xương và trái tai của tai trái, nếu so sánh thì "Tai nghe" mà anh đang đeo còn không nổi bật bằng những cái khuyên sáng chói mắt kia.
Trần Minh Thụy không còn kiên nhẫn, chợt đưa tay nắm lấy khăn quàng cổ của Nam Tinh: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu không nghe thấy à?”
Khăn quàng cổ màu vàng được đeo lỏng lẻo trên cổ rơi xuống mặt đất, không cẩn thận trúng vào đồ đựng nước rửa màu, Nam Tinh lảo đảo, lấy lại tinh thần: “Không phải, các cậu mau rời khỏi chỗ này…”
Không có khăn quàng cổ che chắn, cái cổ trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra ngoài, chỉ cần một tay là có thể nắm chặt.
Dụ Trục Vân nhìn chằm chằm Trần Minh Thụy đang kéo tay Nam Tinh, cuối cùng anh cũng nhúc nhích, đầu ngón tay thon dài xoay cây bút màu xanh sẫm, anh ném cây bút ra ngoài, đột ngột kéo cửa sổ lại.
Suýt chút nữa là cánh tay của Trần Minh Thụy đã bị cửa sổ làm gãy, anh ta sợ không thôi, kêu rên bên ngoài cửa sổ: “Trời ạ! Anh! Anh làm…”
Giọng nói phía sau trở nên không rõ, chẳng biết vì sao lại im bặt.
Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, cậu đứng vững, giương mắt lên.
Trong lớp chỉ còn lại Dụ Trục Vân và Nam Tinh.
Khoảng cách không gần không xa, ánh mắt giữa anh và cậu giao nhau.
Dụ Trục Vân nhìn chằm chằm Nam Tinh suốt nửa ngày, cắn đầu lọc thuốc lá: “Này, cậu đi nhầm lớp rồi.”
Thiếu niên trước mặt sạch sẽ, trong sáng đến mức như không phải là người cùng thế giới với anh.
“Nếu bây giờ cậu ra ngoài, tôi sẽ không so đo với cậu.”
Nam Tinh mím môi, lông mi dài khẽ chớp, đôi mắt tròn xinh như phủ một lớp nước mỏng. Khi bị Dụ Trục Vân xua đuổi, cậu vẫn không lùi bước, trái lại còn bước về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Dụ Trục Vân gặp người xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai, anh không nhịn được mà cười thành tiếng, thu chân đang gác trên giá vẽ lại, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng Nam Tinh lại không để anh làm vậy, không biết vì sao, cậu chợt tăng tốc độ, gần như nhào vào người Dụ Trục Vân, rút ngắn khoảng cách còn lại một nửa, cậu đưa tay rút điếu thuốc mà anh đang ngậm giữa đôi môi.