Người Đẹp Ốm Yếu Và Con Sói Cố Chấp

Chương 8

Hành động rất to gan.

Nhưng nếu quan sát cẩn thận thì có thể nhìn thấy cánh tay Nam Tinh đang run rẩy. Ngón tay trắng nõn siết chặt lại, khiến khớp xương trở thành màu đỏ nhạt.

Cậu đang khẩn trương…

Khoảng cách giữa anh và cậu rất gần, Dụ Trục Vân có thể nhìn thấy cặp lông mi màu đen và chóp mũi giật nhẹ của Nam Tinh vì khẩn trương. Hơi thở ấm áp phà vào mặt, kèm theo mùi thơm ngọt ngào.

Cậu như thiên thần,

Chạm vào trái tim người thường mà bản thân lại chẳng nhận ra.

Ánh mắt khựng lại vài giây, Dụ Trục Vân chợt nghiêng đầu sang chỗ khác.

Ngay khi anh nghiêng đầu, cánh cửa lớp mỹ thuật đang đóng chợt bị mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi mang giày cao gót xông vào.

Một nhóm người ngoài cửa bao gồm Trần Minh Thụy đã lần lượt ngồi xuống dọc theo góc tường, ba bốn giọng nam của giáo viên vang lên.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Thầy cô giáo không quan tâm các em một ngày thì các em coi trời bằng vung đúng không? Trường là nơi để các em chơi à?”

“Lại còn hút thuốc trong trường, các em xem các em có còn giống học sinh không!”

“...”

Một cơn gió thổi qua, lá cây ngân bạch bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc, lá cây màu vàng rực rơi khắp nơi, chẳng có người nào nhặt, chẳng mấy chốc đã phủ thành một lớp mỏng.

Dụ Trục Vân giật mình, rũ mắt xuống theo bản năng, nhìn thiếu niên co quắp ở trước mắt.

Phó Hiệu trưởng Trương bước đến trước mặt Dụ Trục Vân, giọng nói nghiêm nghị: “Giao ra cho cô. Em đừng nghĩ là cô không biết, chắc chắn Trần Minh Thụy đã đưa cho em. Cho dù em đã thành niên, nhưng khi ở trường, em cũng không thể…”

Khi tầm mắt đảo qua lòng bàn tay trống rỗng và sạch sẽ của Dụ Trục Vân, bà chợt khựng lại, nhìn theo tầm mắt Dụ Trục Vân.

“Nam Tinh? Sao em lại ở đây?”

Trong trường, tiếng tăm của Nam Tinh và Dụ Trục Vân gần như đối lập nhau. Các giáo viên đau đầu vì Dụ Trục Vân bao nhiêu thì lại yêu thích Nam Tinh bấy nhiêu. Cậu có thành tích rất tốt, chưa từng gây chuyện, dáng vẻ ngoan ngoãn, sức khỏe không tốt. Tập trung đầy đủ những điều kiện khiến bậc trên yêu thương.

Mặc dù phó Hiệu trưởng Trương chưa từng dạy lớp của Nam Tinh, nhưng bà cũng rất thích cậu, sau khi ngạc nhiên, chẳng mấy chốc đã trở thành cảnh giác.

“Cho dù ra sao thì em cũng có thể nói với cô, em không cần phải sợ, cô nhất định sẽ bảo vệ cho em.”

Nam Tinh chột dạ siết chặt lòng bàn tay, từ từ ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt cậu dần dần đỏ lên, khẽ lắc đầu.

“Cảm ơn cô, em không sao.”

Phó Hiệu trưởng Trương vẫn có chút nghi ngờ: “Em chắc chứ?”

Nam Tinh gật đầu.