Anh chỉ ngậm lấy điếu thuốc rồi khẽ nói một câu, Trần Minh Thụy lập tức gật đầu nịnh nọt, nghiêng đầu quát những người khác.
“Con mẹ nó, câm miệng lại cho tôi! Ồn ào gần chết mà không tự biết à?”
Chỉ trong chớp mắt, tiếng ồn ào đã lắng xuống, chỉ còn lại tiếng bài poker lật qua lật lại.
Trần Minh Thụy thấy thế thì mới vừa lòng xoay người lại, lấy ra bật lửa chuẩn bị đốt thuốc cho người kia, nhỏ giọng dò la ý kiến của anh: “Anh à, chốc nữa chúng ta đến Nam Ức Loan chơi nhé.”
Bên ngoài lá ngân bạch màu vàng rực bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc, bầu trời xanh thẳm trong vắt, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống bên dưới.
Tiếng bài poker lật qua lật lại ngoài lớp biến mất, thay vào đó là tiếng xì xào bàn tán.
Dụ Trục Vân lười biếng chống cằm, định trả lời cho qua, nào ngờ tầm mắt lại bắt gặp một thân ảnh.
Anh khẽ nghiêng người, tầm mắt vượt qua Trần Minh Thụy, dừng động tác xoay bút trong tay.
Một thiếu niên lướt qua cửa sổ, mở cửa lớp mỹ thuật, bước từ từ về phía anh.
Cậu ngoan ngoãn mặc đồng phục màu xanh trắng, quấn một chiếc khăn quàng cổ dày màu vàng nhạt.
Mái tóc màu đen mềm mại rủ xuống, làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, lông mi dài khẽ run, đôi mắt tròn xinh lấp lánh, dưới mắt có một nốt ruồi son nhạt màu.
Trông rất giống búp bê có tai thỏ mềm mại rủ xuống.
Vài giây sau, cánh môi Dụ Trục Vân khẽ nhúc nhích, phà ra một ngụm khói.
Trần Minh Thụy nhận thấy tầm mắt của Dụ Trục Vân, phản ứng đầu tiên là nghiêng đầu nhìn người đang bước đến, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người kia thì không khỏi ngây ra.
Phía trước bãi tập của trường Phổ thông Nghi Thành có một bảng thông báo rất dài, sau mỗi lần thi sẽ dán ảnh chụp và ghi tên của ba người đứng đầu, nhằm khuyến khích các học sinh học tập theo những tấm gương xuất sắc kia. Ban đầu không có bất cứ người nào chú ý, nhưng sau khi thi cuối kỳ vào năm ngoái, phía trước bảng thông báo đã bị vây chật như nêm cối.
Không có nguyên nhân nào khác, mà là vì gương mặt của người đứng đầu rất xinh đẹp.
Người trong tấm ảnh chụp mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhưng lại trái ngược với dáng vẻ mọt sách trong lòng của mọi người, khiến mọi người không nhịn được mà dừng bước trước bảng thông báo.
Ngay cả một người dốt nát như Trần Minh Thụy cũng biết đến cậu.
Nam Tinh rất ngoan rất giỏi của lớp số 1.
Nhưng một người ngoan ngoãn và giỏi giang trong mắt thầy cô giáo, sao lại đến địa bàn của nhóm anh ta?
“Học sinh giỏi, nay lớp mỹ thuật không có mở cửa.”